Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1513: Chương 1513: Kỹ thuật dìm người của ai giỏi hơn - Sư niệm [7]




“Sư Hạ Dương thấy ông ấy, còn phải gọi một tiếng sư phụ của sư phụ đấy.” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục thấp giọng nói.

Triệu Phi Phi nhịn không được nuốt nước bọt, “Kinh khủng như vậy sao?”

“Đừng nên coi thường Thủy Mặc Vân.” Triệu Phi Phi vừa dứt lời, Thủ trưởng liền ngắt lời của cô nàng, “Thủy Mặc Vân thích nhất là đánh úp bất ngờ, có khi ông ta đang đứng trước mặt cô, cô còn có thể nộp súng cho ông ta, để ông ta đập chết cô đấy.”

“Tôi đâu có ngốc.” Triệu Phi Phi không phục nói.

Thủ trưởng cười không nói, “Quân y Kiều, lần này các bộ phận quân y của các cô phải đặc biệt chú ý, người bệnh của chúng ta phải được chữa trị trước.”

“Rõ.” Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy chào theo nghi thức quân đội, “Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

“Hạ Dương, nhiệm vụ lần này của cậu là cầm cự đến phút cuối cùng, hiểu chưa?”

Sư Hạ Dương gật đầu: “Rõ.”

Về mặt quân sự, Sở Ninh Dực còn có thể đánh ngang tay với Thủy Mặc Vân, anh ta thì thực sự không thể.

“Được rồi, đều đi chuẩn bị trước đi.” Thủ trưởng nói, bảo bọn họ giải tán.

Hồng quân công nông Trung Quốc, vốn chính là muốn luyện một chút kỹ năng với quân xanh, sao có thể thắng được, nhưng có thua, cũng phải thua cho đẹp, không thể thua quá thảm.

Thắng thì dễ, thua thì khó mà.

Ra khỏi trại của Thủ trưởng, Sư Hạ Dương gọi Kiều Nhã Nguyễn lại, bảo Triệu Phi Phi đi chuẩn bị trước.

“Tôi giao Niệm Niệm cho Phong Phong cô không có ý kiến gì à?” Sư Hạ Dương mở miệng hỏi.

Kiều Nhã Nguyễn hơi nhíu mày, “Sắp diễn tập quân sự rồi mà anh còn nghĩ được nhiều như vậy, thua khó hơn nhiều so với thắng đúng không.”

Sư Hạ Dương bất đắc dĩ nói: “Nếu cô đã thật sự buông tay, tôi cũng sẽ không nói gì nữa, một năm đặc huấn kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Một năm đó...

Hai cánh tay duỗi bên người Kiều Nhã Nguyễn siết chặt, trong mắt dường như hiện lên thứ gì đó, là lửa, hay là thứ gì khác, cuối cùng cô hơi nhún vai, thả lỏng hai tay: “Không có gì, chỉ là lớp văn hóa thôi, nếu không nghiên cứu sinh như tôi đâu có dễ tốt nghiệp như vậy.”

“Kiều Nhã Nguyễn.”

“Tôi phải đi làm việc đây, còn phải chuẩn bị cứu các anh nữa đấy, thua cho đẹp nhé.” Kiều Nhã Nguyễn nói, vội vàng xoay người đi.

Sư Hạ Dương đứng tại chỗ thở dài, năm đó, ngay cả anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Thủ trưởng, chúng ta cũng phải đi rồi.” Đồng chí cảnh vệ ở phía sau nói, có gì đó không vui, “Sao anh có thể yên tâm giao Tiểu Niệm Niệm của chúng ta cho một người lạ chứ.”

Sư Hạ Dương quay đầu lại nhìn cảnh vệ của mình. Con gái anh là do những chiến hữu này trông nom từ nhỏ đến lớn. Họ còn muốn bảo vệ con bé hơn cả kẻ làm cha như anh.

Người xa lạ à?

Không đến nỗi đúng không.

Một bộ phim kéo dài hơn hai giờ. Tiểu Sư Niệm xem được phân nửa liền ngủ gật, cũng không phải là không hấp dẫn, mà là không thích hợp với độ tuổi này của cô bé.

Phong Phong cúi đầu nhìn Tiểu Sư Niệm nằm úp sấp ngủ trên ghế, vươn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Nếu như anh có con, nhất định cũng là một cô con gái đáng yêu như vậy.

Bộ phim kết thúc, đèn được bật lên. Phong Phong theo bản năng vươn tay che chắn luồng ánh sáng mạnh cho Tiểu Sư Niệm.

“Đóng cửa lại.” Phong Phong trầm giọng nói.

Nhân viên công tác kinh ngạc một chút, vội tắt đèn.

Tiểu Sư Niệm vẫn tỉnh lại, vươn tay dụi mắt, ngồi một lúc mới biết mình hiện giờ đang ở nơi nào.

“Ba Đẹp Trai.”

Phong Phong ôm cô ấy đứng dậy, “Hết phim rồi, chúng ta về thôi.”

Tiểu Sư Niệm gật đầu, nhanh nhảu mở miệng giải thích: “Là do đêm qua Niệm Niệm ngủ không được ngon giấc, không phải do phim của Ba Đẹp Trai không hay đâu.”

Đứa bé này, rất biết nghĩ cho người khác, lúc nào cũng ôm hết lỗi sai về mình.

Thế nhưng càng như vậy, lại càng khiến cho người ta đau lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.