Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2118: Chương 2118: “lái xe” theo ý của sở tổng [5]




Cô cũng không biết chuyện này là xấu hay tốt nữa.

Sở Ninh Dực nghiêng mặt nhìn thoáng qua con gái đang ngủ say bên mình rồi với tay tắt đèn: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, con bé mới lớn được bao nhiêu đâu.”

Thủy An Lạc mím môi không nói lời nào, lại ôm chặt lấy anh.

Sở Ninh Dực cúi đều hôn nhẹ lên môi cô: “Không buồn ngủ thì làm mấy chuyện khác cũng không phải là không được.”

Lời này sao lại ám muội thế chứ.

Cơ mà nó quả thực phù hợp với phong cách của Sở tổng.

Thủy An Lạc hơi sững người rồi lại chớp chớp mắt nhìn người đàn ông đang nghiêm chỉnh “lái xe“.

Anh zai à, đang yên đang lành tự dưng anh lại “lái xe” thế này là sao?

Ý của Sở Ninh Dực rất đơn giản, đó là: Trăng thanh gió mát, ôm vợ trong lòng, không “lái xe” chẳng lẽ lại mở cửa sổ ra ngắm trăng?

Thủy An Lạc xoay người, mạnh mẽ đè Sở Ninh Dực xuống dưới người mình, sau đó cười bỉ ổi: “Vậy hôm nay em làm tài xế, anh làm xe!”

Sở Ninh Dực nhíu mày nhưng một lát sau liền dãn ra, đằng nào thì cô cũng chỉ lái được có vài mét thôi, sau đó vô lăng đằng nào thì chẳng về tay anh.

“Được thôi.” Sở Ninh Dực mỉm cười nghênh chiến.

Thủy An Lạc càng cười thô bỉ hơn, y như một gã tiểu nhân đang đắc chí vuốt ve khuôn mặt của Sở Ninh Dực, sau đó đánh “chát” một tiếng vào cái tay của ai kia đang xoa xoa eo mình: “Đừng nhúc nhích, tài xế còn đang lái xe đó.”

“Em chắc chắn là không lật xe chứ?” Sở Ninh Dực nhướng mày nói.

“Phụt...” Thủy An Lạc thất thủ, cười đến mức ngã vào lòng Sở Ninh Dực.

Về chuyện lật xe này thì nguyên nhân là do cách đây không lâu, lúc Thủy An Lạc với ông chồng nhà mình “lái xe” thì Thủy An Lạc đột nhiên nghĩ đến chuyện từng thấy một bài báo về đề tài này: Có xe đua chính là loại như Sở tổng, cần tốc độ cao, vừa nhanh lại vừa kịch liệt; có xe ma là loại chẳng hiểu ra sao đã bị mở cửa xe, không cần bất cứ lý do gì, giả vờ mở cửa; lật xe tức là lái xe được đến một nửa thì bị người khác tới phá đám; đối với xe giả thì chắc chắn là xe mui trần, vừa quang minh chính đại lại không sợ bị làm phiền...

Nói chung là đủ các thể loại xe, Thủy An Lạc vừa cười co rút cả người, khiến Sở tổng phải lập tức làm xe đua luôn.

Nhắc tới vấn đề này, Thủy An Lạc không có khả năng đua xe nữa mà cười ngặt nghẽo, cười đến mức lăn xuống khỏi người Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc cười đến mức nước mắt chảy ròng ròng: “Anh vẫn nhớ cái này cơ à?”

Sở Ninh Dực lười biếng nhìn cô như thể anh đang nói: Nhìn đi, anh biết ngay là em lái xe giả mà.

Thủy An Lạc thật sự không thể nhịn được nữa, làm sao cô có thể ngờ rằng Sở Ninh Dực lại có thể nhớ mấy thứ nhàm chán như vậy chứ?

“Nghe nói tàu cao tốc ở Provence cũng được lắm, ngày mai chúng ta đi xem đi.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng.

Thủy An Lạc hơi giật mình, sao tự dưng anh lại đề cập đến vấn đề tàu cao tốc?

Nhưng mà mấy ngày sau đó, Thủy An Lạc cũng đã hiểu vì sao Sở tổng lại nhắc tới tàu cao tốc, bởi vì Sở tổng đã hoàn toàn biến loại phương tiện giao thông này thành một ý nghĩa khác.

Ở thành phố Provence dường như Sở Ninh Dực đã hoàn toàn buông thả chính bản thân của mình. Chỉ có thứ Thủy An Lạc không dám nghĩ chứ không có chuyện Sở Ninh Dực không dám làm.

Ai mà có thể ngờ được người đàn ông này lại kéo cô “lái xe” trên... tàu cao tốc chứ!

May mà hôm đó trên tàu cao tốc không có nhiều người, hơn nữa bọn họ cũng mua chỗ ngồi ở trong góc.

Nhưng dù có là như thế thì Thủy An Lạc vẫn cảm thấy Sở tổng điên thật rồi, mặc dù là chuyến xe ban đêm, mặc dù mấy người kia đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi đi tàu cao tốc, trên đường về Sở Ninh Dực lại đột nhiên kéo cô đến một khách sạn gần đó, không nói câu nào mà lại tiếp tục “lái xe“.

Thủy An Lạc nghĩ, đây chính là xe ma trong truyền thuyết!

Tiếp theo là loại xe gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.