Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2122: Chương 2122: “lái xe” theo ý của sở tổng [9]




Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn Thủy An Lạc đang bừng bừng khí thế, rõ ràng là không có ý định đi ngủ.

“Nói cho em nghe một định luật này, ba lần không phải trùng hợp.” Sở Ninh Dực thản nhiên mở lời.

Thủy An Lạc ngẩn ra, tỏ ý không hiểu.

“Có nhiều lúc, một chuyện được gọi là trùng hợp, hai chuyện vẫn là trùng hợp, nhưng ba chuyện có thể liên kết lại với nhau thì phải xem xét lại. Nếu thứ được gọi là “trùng hợp” kia phục vụ cho giao điểm của cả ba chuyện, vậy thì không gọi là trùng hợp nữa.”

“Không hiểu.” Thủy An Lạc lắc đầu.

Sở Ninh Dực xoa đầu cô, “Không hiểu là đúng, mau ngủ đi.”

Thủy An Lạc lăn thêm vài vòng nữa, sau đó chui vào ổ chăn, chỉ thò mỗi đầu ra, “Cho nên chúng ta phải ra ngoài hả?” Chân của cô đã khỏi hẳn, hay nói cách khác, đã khỏi từ hai ngày trước rồi.

“Tạm thời thì không, đợi Cố Minh Hạo hành động đã.” Sở Ninh Dực nói xong, bỏ laptop ra, nằm xuống cạnh Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc đáp một tiếng rồi lại chui vào lòng anh.

“Lần này Triệu Uyển Uyển bị thương đúng là rất kỳ lạ. Ai lại dám ra tay giết người ở ngay ký túc xá dành cho nhân viên của Sở Thị chứ?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.

“Hạ Dương sẽ điều tra, em mau ngủ đi.” Sở Ninh Dực hung hăng đe dọa cô.

Đáng tiếc, sự uy hiếp của anh đối với Thủy An Lạc đã mất hiệu lực từ lâu rồi.

**

Thành phố A, bệnh viện.

Lúc Sư Hạ Dương đến bệnh viện, Triệu Uyển Uyển vừa qua khỏi tình trạng nguy kịch.

George vẫn luôn chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.

“Thế nào rồi?” Sư Hạ Dương lại gần, hỏi thẳng vào vấn đề.

George lắc đầu, “Vẫn chưa biết thế nào, lúc tôi đến nơi thì toàn thân cô ấy đầy máu, cũng không biết bị thương ở đâu.”

Chân mày của Sư Hạ Dương càng nhíu chặt hơn, thấy đèn báo của phòng cấp cứu vụt tắt, anh ta vội vàng đi tới.

Bác sĩ bước ra khỏi phòng phẫu thuật, tháo khẩu trang ra, nhìn hai người họ, “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, tạm thời vẫn trong trạng thái hôn mê, nhưng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa.”

George cảm ơn bác sĩ. Sư Hạ Dương nhìn Triệu Uyển Uyển được y tá đẩy ra ngoài, đôi mắt hơi nheo lại, ánh mắt anh ta tập trung tại bàn tay phải đang nắm chặt lại của cô.

Triệu Uyển Uyển được di chuyển về phòng bệnh. George phải ra ngoài đối phó với truyền thông, cho nên việc trông chừng Triệu Uyển Uyển được giao cho Sư Hạ Dương.

Y tá cắm xong kim truyền nước cho Triệu Uyển Uyển, dặn dò Sư Hạ Dương vài vấn đề rồi cũng rời đi.

Sư Hạ Dương ngồi bên giường bệnh, đưa tay ra muốn lấy thứ được Triệu Uyển Uyển nắm trong tay, nhưng Triệu Uyển Uyển vẫn sống chết nắm chặt lấy.

“Là tôi.” Sư Hạ Dương nói với cô.

Người trên giường bệnh dường như nghe ra giọng anh, bàn tay đang nắm chặt cũng nơi lỏng dần.

Sư Hạ Dương tách những ngón tay của cô ra.

“Keng...”

Âm thanh trong trẻo vang lên, một tiếng ngọc bội xinh xắn từ trong lòng bàn tay cô rơi xuống nền nhà, sau khi nảy lên một cái lập tức rơi trở lại mặt đất.

Chỉ có điều, khi Sư Hạ Dương nhìn thấy miếng ngọc bội kia, anh đã ngây ra.

[Dưới ánh chiều tà, một cô gái vui vẻ nhìn miếng ngọc bội trên cổ mình, quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao to đang đứng bên cạnh, “Tặng cho em à?”

Sư Hạ Dương đưa tay xoa đầu cô, “Quà sinh nhật, lần này không được làm mất đâu, đồ thật, đắt lắm đấy.]

Sư Hạ Dương hơi cúi xuống, nhưng ngón tay thon dài của anh cứ run rẩy không ngừng. Miếng ngọc bội này, bên trên vẫn còn khắc chữ “Dương“. Miếng ngọc bội này, lúc trước cô ấy từng vì muốn trang trải cuộc sống mà gần như đã đem nó đi cầm đồ.

Nhặt được miếng ngọc bội lên, Sư Hạ Dương nhìn chữ “Dương” mà chính tay anh khắc lên, trong nháy mắt, anh có cảm giác như bị sét đánh ngang tai.

Đây là món quà sinh nhật mà anh tặng cho Triệu Dương Dương!

Sư Hạ Dương đột ngột quay đầu nhìn về cô gái mặt mũi trắng bệch đang nằm trên giường bệnh, tại sao ngọc bội lại ở trong tay cô ấy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.