Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 428: Chương 428: Lâm thiến thần chính là vết xe đổ của cô




Kiều Nhã Nguyễn dừng chân, ngẩng lên nhìn cái tên tự luyến kia, “Phong Ảnh đế, anh vẫn đang đứng trên sân khấu chưa xuống đấy à? Động lòng với anh? Thế thì tôi thà động lòng với con lợn còn hơn.”

Phong Phong ngẩng lên nhìn theo bóng lưng Kiều Nhã Nguyễn đã đi khỏi.

Anh ta không tin không thể khiến cô gái này rung động với mình.

Kiều Nhã Nguyễn, cô cứ chờ đấy mà xem!

***

Trong lúc Phong Phong đi theo sau Kiều Nhã Nguyễn suốt cả con đường, Viên Giai Di ở viện cũng đã thấy tin. Cô ta nheo mắt lại, chẳng lẽ con nhóc Thủy An Lạc đó vẫn chưa chết sao?

“Giai Di, bác sĩ nói mai cô có thể ra viện được rồi, tôi đã tìm người giúp việc mới cho cô, giờ tôi cũng phải trở về tiếp tục dẫn dắt người mới nữa.” Người trợ lý vừa thu dọn đồ giúp cô ta vừa nói.

Viên Giai Di ngẩng lên nhìn người trợ lý của mình, thờ ơ nói: “Ừ, tôi biết rồi.”

Sắp xếp xong đồ đạc, người trợ lý mới ngẩng lên nhìn Viên Giai Di: “Cô sao thế? Giờ tôi cũng không cần lo lắng cho công việc sau này của cô nữa rồi, không phải tổng giám đốc của Sở Thị bảo cô tới làm thiết kế cho công ty họ sao? Thế này vừa hay có thể ở gần với Sở Ninh Dực nữa nhỉ.”

Viên Giai Di ném tờ báo lên bàn, nhếch miệng cười khẩy, “Giờ tôi không thể nhìn thấu Sở Ninh Dực nữa rồi, anh ấy làm vậy là có ý gì? Mất tích lâu như vậy, đúng lúc Thủy An Lạc được nhận định là đã chết thì anh ấy lại xuất hiện là sao?”

Người trợ lý với tờ báo lên xem, nhưng xem xong lại nhíu mày, hành động quyên góp này chẳng khác nào là đang muốn show tình cảm của mình với bàn dân thiên hạ.

Nhưng, hầu hết báo chí truyền thông không phải đều cho rằng Thủy An Lạc đã chết rồi sao?

“Chuyện này là sao?” Viên trợ lý không nhịn được hỏi, “Không phải nói Thủy An Lạc đã...”

“Lan Hinh cũng chỉ đến thế mà thôi, có lẽ vụ này cô ta không thành công rồi.” Viên Giai Di căm hận nói, lúc Thủy An Lạc xảy ra chuyện cô ta đã đoán ra được là Lan Hinh làm, nhưng không ngờ Thủy An Lạc lại chưa chết.

“Ý của cô là... Thủy An Lạc vẫn chưa chết sao?” trợ lý không thể tin được nói.

Ánh mắt của Viên Giai Di trở nên u ám. Cô ta nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, chuyện quyên góp của Sở Thị hoàn toàn là đang muốn show tình cảm của hai người kia chứ chẳng liên quan gì đến sống chết của Thủy An Lạc cả. Vậy cũng có thể nói là, có lẽ Thủy An Lạc giờ vẫn còn sống, đang ở bên cạnh Sở Ninh Dực.

Nghĩ đến chuyện này, Viên Giai Di lại càng thấy tức hơn, “Con khốn đó sống dai thật, không ngờ nó vẫn còn sống.”

Người trợ lý kia vỗ nhẹ vào lưng Viên Giai Di, “Yên tâm, nếu như đã có người muốn lấy mạng cô ta, vậy cô cứ chờ đó làm ngư ông đắc lợi là được rồi. Chuyện này cô nhất định phải làm như hoàn toàn không biết gì, đừng để Sở Ninh Dực nghi ngờ mình biết chưa.”

Viên Giai Di siết chặt hai tay, tất nhiên cô ta đâu có ngốc đến mức đi đụng mặt với Sở Ninh Dực, dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan quái gì đến cô ta cả.

“Nghe tin gì chưa? Bác sĩ Lâm lúc trước bị bắt vào tù ấy, hôm nay không hiểu sao lại có tên tội phạm xông vào tù, không biết thế nào mà bác sĩ Lâm lại thành con tin, bị tên tội phạm kia bóp chết tức thì, kinh khủng quá đi mất.”

“Bóp chết á, không thể nào?”

“Sao lại không thể, nghe nói xác giờ đang ở trong nhà xác của bệnh viện mình đây này, cô không biết đâu, cổ bị bóp đến gãy luôn, hơn nữa nghe nói tên tội phạm kia còn thuộc dạng tội phạm quốc tế nữa cơ, giờ đã được đưa ra nước ngoài rồi.”

Hai người y tá kia đi ngày một xa dần, nhưng cuộc trò chuyện của họ thì vẫn lọt vào tai của Viên Giai Di.

Lâm Thiến Thần chết rồi?

Người trợ lý kia hơi run lên, nhìn về phía Viên Giai Di: “Chuyện này...”

Lúc mặt Viên Giai Di tái nhợt đi, Lan Hinh đã dựa vào cửa phòng bệnh của cô ta, thản nhiên nói: “Viên Giai Di, đừng nghĩ tới việc muốn lợi dụng tôi. Tôi phải giết Thủy An Lạc đó là vì ân oán của tôi. Tất cả những người lợi dụng tôi đều sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Nếu không, Lâm Thiến Thần sẽ chính là vết xe đổ của cô đấy.”

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.