Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2067: Chương 2067: Lần đầu con rể tới nhà [3]




Phong Phong hơi nhướng mày, cô cái này có phải đa sầu đa cảm quá rồi không.

Anh đi tới, đè tay lên bức tường phía sau lưng cô, “Anh lấy em không phải là để em nấu cơm cho anh. Chỉ là anh không ngờ, ngay đến những điều cơ bản như thế mà em cũng không biết thôi, xem ra ba mẹ vợ quả thật rất yêu thương em, chuyện này lại khó giải quyết rồi.”

Suốt cả buổi tối, chuyện khiến Phong Phong sầu não nhất chính là chuyện này.

Kiều Nhã Nguyễn càng ngốc nghếch trong cuộc sống hằng ngày thì điều đó càng chứng tỏ rằng ba mẹ vợ rất thương yêu cô.

“Hay thôi anh đừng đi nữa, để mai em đưa con bé qua thôi.” Kiều Nhã Nguyễn mềm lòng nói.

“Được rồi, em đừng đưa ý kiến tồi nữa, vốn dĩ ấn tượng của ba mẹ về anh đã không tốt rồi, em cứ đến như thế, chắc chắn mẹ em sẽ bỏ anh vào sổ đen mất.” Nghĩ tới mẹ vợ của mình, anh lại cảm thấy run rẩy hết cả tim gan.

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu thở dài.

Phong Phong đưa tay lên xoa đầu cô, “Dạo gần đây sức khỏe của ba em thế nào rồi?”

“Tốt lắm, từ sau cuộc phẫu thuật lần trước thì cũng không tái phát nữa, thuốc lần trước ông ấy cũng vẫn đang uống.” Kiều Nhã Nguyễn nói, “Em không hiểu, sao mẹ em lại cứ phải nhay mãi chuyện này như vậy nữa.”

“Anh hiểu, sau này nếu có ai dám đối xử với con gái anh như vậy, anh sẽ lấy mạng nó luôn, còn lâu mới cho nó cơ hội để dụ dỗ con gái anh nữa.” Nói xong, Phong Phong liền đưa Kiều Nhã Nguyễn ra khỏi bếp.

Trước đây anh không hiểu, nhưng hiện tại, Phong Phong thật sự có thể hiểu được rồi, dù sao thì anh cũng là một người có con gái mà.

Thế nên điều duy nhất mà anh có thể làm vào lúc này, chính là phải biểu hiện thật tốt.

Ra khỏi bếp rồi, Phong Phong liền ôm luôn cô về phòng ngủ, trên đường không nhịn được lại hôn nhau.

Tiểu Bất Điểm chơi đến chín giờ mới về nhà, nhưng bé gõ cửa mãi mà không thấy mẹ mở cửa cho mình, Tiểu Bất Điểm bực bội đá lên cửa.

“Mẹ ơi, mở cửa cho con, mẹ ơi!!!”

Thủy An Lạc nghe thấy tiếng vội chạy ra, thấy bé con vẫn còn đang đá cửa, nghĩ một hồi lại giật giật khóe miệng, bế Tiểu Bất Điểm về nhà mình, “Hôm nay con ngủ cùng mẹ nuôi nhé, ba mẹ con bận rồi.”

Cái cặp cha mẹ bất lương này chắc sớm đã quên mất con gái mình rồi.

Trong phòng ngủ, ngọn lửa sớm đã bùng lên, Kiều Nhã Nguyễn khó khăn lắm mới nghe thấy tiếng của con gái, hai chân kẹp lấy hông của ai kia, đẩy anh ra, “Tiểu Bất Điểm.”

Phong Phong thuận thế ôm cô dậy, như vậy có thể khiến anh vào tiến vào sâu được hơn, “Thủy An Lạc bế đi rồi, không sao.”

Kiều Nhã Nguyễn ôm lấy cổ anh, cắn vào vai anh.

Kiều Nhã Nguyễn biết, anh nói như vậy có nghĩa là đêm nay người đàn ông này không có ý định tha cho mình rồi.

“Mai còn phải về nhà em đấy.” Kiều Nhã Nguyễn khàn giọng nhắc nhở.

“Thế nên mới phải tẩm bổ em xinh đẹp hơn, như thế tâm trạng của mẹ mới tốt được.”

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Tên này, có thể vô liêm sỉ hơn nữa được không?

Nhưng, Phong Phong thì thích rồi, còn người không được sung sướng lúc này lại là Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhìn hai cô nhóc đang nô đùa với nhau trên giường. Vốn có một đứa, vợ anh đã không cho anh hôn rồi, giờ lại còn tận hai đứa, chắc hôm nay muốn ôm vợ ngủ cũng khỏi luôn rồi.

Bánh Bao Đậu nhào vào người Sở Ninh Dực. Tiểu Bất Điểm cũng nhanh chóng nhào tới theo.

Thủy An Lạc tắm xong đi ra, vừa lau mặt vừa nói: “Hai con phải ngủ rồi, đừng nô đùa nữa.”

Bánh Bao Đậu ây da một tiếng, trên đầu mướt mát mồ hôi.

Tiểu Bất Điểm lăn qua bên còn lại, giọng giòn tan, “Mẹ nuôi, có phải sáng mai là con có thể có một em trai rồi không?”

Tay Thủy An Lạc bỗng khựng lại, quay lại nhìn bé con đang mắt sáng long lanh: “Ai nói với con thế đấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.