Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2073: Chương 2073: Lần đầu con rể tới nhà [9]




Có thể nói, quyết định đánh bài tình cảm của Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong lần này quá chính xác, tình thương của mẹ tuy vĩ đại nhưng vẫn không qua nổi mấy chữ khoảng cách thế hệ, có điều làm cha làm mẹ đều có cảm giác kỳ lạ với con cái của con mình.

Phong Phong nhìn mẹ vợ có vẻ đã mềm lòng, thế nhưng anh nghĩ chuyện mình vẫn ngồi đây nên mẹ Kiều cũng không tiện nhận lấy quà nên dứt khoát đứng dậy: “Dì, cháu có mang ít nguyên liệu nấu ăn tới, để cháu đi chuẩn bị bữa trưa.”

Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát cởi dép rồi cho cả chân lên sofa. Cô nhìn Phong Phong xách nguyên liệu nấu ăn vào bếp liền chậc lưỡi, nói: “Mẹ, mẹ thương con thật đấy!”

“Đứa ngốc nhà con sao không chịu hiểu, cậu ta đã có tâm tư như vậy một lần thì khó tránh khỏi sẽ có lần thứ hai!” Mẹ Kiều thấp giọng mắng một câu, thế nhưng lại ôm lấy Tiểu Bất Điểm đặt lên đùi mình.

“Mẹ, người ta chẳng bảo con hư biết nghĩ còn quý hơn vàng sao, hơn nữa trên người con gái mẹ còn cái gì đáng giá cho người ta có ý đồ xấu đâu! Người ta có tiền, mấy cô gái bên cạnh người ta cũng đẹp hơn con. Đức hạnh của con gái mẹ như thế nào chẳng lẽ mẹ còn không biết! Anh ấy không ở nhà thì con gái mẹ chỉ có thể mang theo Tiểu Bất Điểm đi xin cơm thôi, mua đồ ăn cũng không biết mua, tủ lạnh có mốc lên cũng không biết.” Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt nói.

Tiểu Bất Điểm vẫn cúi nhìn ngọc rubi trong tay mình, nghe thấy mẹ nói vậy liền cau mày: “Ba nấu cơm!”

Mẹ Kiều bị con gái của mình làm cho nghẹn họng. Bà nghĩ đến tin vừa đọc được ngày hôm qua rồi lại nhớ đến cuộc điện thoại với con gái của mình, ngẫm lại thì đúng là không mấy người đàn ông chịu được con gái của bà thật.

Kiều Nhã Nguyễn vươn tay với lấy điều khiển tivi, không tiếp tục nói chuyện với mẹ mình nữa.

Ba Kiều nhìn hai mẹ con bọn họ rồi ngồi xuống bên cạnh con gái mình, sau đó nắm chặt lấy tay của cô: “Mẹ con làm vậy chỉ vì sợ con bị tổn thương thôi.”

Kiều Nhã Nguyễn tùy ý chuyển kênh, đương nhiên là cô hiểu ý của mẹ mình nhưng cô cảm thấy mẹ cô làm vậy có hơi quá đáng.

“Mẹ, mẹ để ý chuyện anh ấy bắt con quỳ một lần vậy mấy năm nay mỗi lần anh ấy tới thì mẹ đều đuổi đánh anh ấy, không được hai mươi lần thì cũng tới mười lăm lần đi. Mẹ nói xem, nếu mẹ anh ấy mà còn sống thì liệu có chấp nhận con hay không?” Lần này Kiều Nhã Nguyễn rõ ràng có ý phải hạ được mẹ mình, cho nên cũng vì Phong Phong mà nói hết nước hết cái.

“Lúc mẹ cậu ta còn sống cũng đâu có chấp nhận con!” Mẹ Kiều cười nhạt.

Kiều Nhã Nguyễn dừng một chút, trong nháy mắt cô đã quên mất mẹ của cô không biết chuyện thân thế của Phong Phong.

“Thôi quên đi, con đi xem anh ấy làm cơm đây.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi xỏ dép, đi vào nhà bếp.

Ba Kiều nhìn mẹ Kiều, mắt của bà đã đỏ lên vì tức.

“Bà ngoại, bà không thích ba con ạ?” Tiểu Bất Điểm nhỏ giọng hỏi, giọng nói có chút đáng thương.

Mẹ Kiều nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Tiểu Bất Điểm thì đưa tay xoa đầu nhỏ của nhóc: “Đi nào, bà ngoại đưa cháu ra ngoài chơi một lát nhé.”

Phong Phong đang nấu cơm thì bị ôm lấy từ phía sau. Anh thoáng ngạc nhiên rồi khẽ cười, nói: “Đàm phán thất bại rồi hả?”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, ôm Phong Phong một chút rồi mới buông ra: “Anh nói xem, bây giờ em chụp lưng của anh rồi up lên weibo thì liệu em có bị người ta ăn thịt không? Nam thần của bọn họ thế mà lại phải xuống bếp làm cơm.”

“Hôm qua Tiểu Lạc Lạc đã đăng ảnh anh đang lau tủ lạnh lên weibo rồi, nam thần của bọn họ thành thợ sửa chữa từ lâu rồi.” Phong Phong cười nhẹ một tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn chụp lại nhưng không đăng lên, mà cất điện thoại đi: “Em nghe nói George đã nhận tác phẩm mới cho anh, sao anh không nhận?”

“Phim thần tượng, nhân vật chính là một nghiên cứu sinh tầm hai lăm hay hai sáu tuổi. Ông đây đã là ông già ba mươi tuổi rồi, không hứng thú đi diễn mấy vai tiểu thịt tươi như vậy.” Phong Phong cũng không buồn nghĩ mà trả lời thẳng: “Hơn nữa mục đích chính của bộ phim này là đẩy Triệu Uyển Uyển lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.