Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3014: Chương 3014: Lần đầu tiên chờ đợi [2]




“Lúc mẹ chửa hai đứa chúng nó cứ thích ăn bánh bao. Ba tôi bảo sẽ mua cho mẹ, nhân gì cũng mua hết. Mẹ bảo mẹ muốn ăn nhân rau với nhân đậu.” Sở Lạc Ninh nghĩ, may mà lúc chửa anh, mẹ đau lòng đến nỗi chẳng muốn ăn gì, nếu không chắc anh sẽ khóc chết mất.

Cố Tỉ Thành không ngờ sự thật lại chỉ đơn giản như vậy.

Ba mẹ vợ đúng là nuôi con tùy tiện thật.

Lúc hai người đang thảo luận với nhau về vấn đề bánh bao, Cố Tỉ Thành bỗng nhìn ra ngoài, nhếch miệng cười: “Tới rồi.”

Dưới lầu, trong một góc tối có vài người lần lượt đi vào, để lại hai người canh giữ ngoài cửa.

Cố Tỉ Thành hất cằm ra hiệu cho Sở Lạc Ninh ý bảo họ có thể đi được rồi.

Sở Lạc Ninh hiểu ý anh liền quay người đi ra ngoài.

Trung tâm bên dưới lòng đất náo nhiệt cả đêm lúc này cũng đã yên tĩnh lại. Không ít người đang bò ra bàn ngủ. Cố Tỉ Thành và Sở Lạc Ninh đi qua đám người đó, dừng lại cách căn phòng kia không xa.

“Giờ quá đó chỉ tổ đánh rắn động cỏ, anh cũng sẽ hủy cái ổ này của tôi mất.” Sở Lạc Ninh trầm giọng nói.

“Yên tâm đi, không hủy được đâu.” Cố Tỉ Thành nói xong mở cửa đi vào, sau đó ra từ cửa sổ căn phòng, men theo tường để tới căn phòng bên cạnh.

Sở Lạc Ninh bám vào cửa sổ nhìn người kia, không có mấy người có được tốc độ này đâu.

“Lần nào anh cũng sát giờ mới nghĩ ra cách giải quyết hả?” Sở Lạc Ninh khẽ hỏi, không có kế hoạch mà hành sự, thật ra đôi khi đây chính là chuyện đại kỵ của nhà binh.

“Chuyện mà ngay cả mình còn không biết thì sao kẻ địch biết được? Cho nên gần tới giờ mới nghĩ tới cũng chẳng có gì là không tốt cả.” Cố Tỉ Thành khuỵu người xuống, từ cánh cửa sổ bên trên nhìn vào tình hình bên trong, “Năm người, mục tiêu ở ô sàn thứ ba sau cánh cửa, có hai người đang canh giữ.”

Sở Lạc Ninh nhíu mày, đập một cái lên cửa sổ rồi quay người đi ra ngoài.

Sở Lạc Ninh bước ra ngoài, nghênh ngang đi sang căn phòng bên cạnh.

“Ai đấy?” Một kẻ trong đó đưa tay ra chặn lối đi của Sở Lạc Ninh lại.

Sở Lạc Ninh dừng bước, đánh giá gã đồ đen đó, “Còn mày là ai? Có biết bản thiếu gia là ai không?” Sở Lạc Ninh nói xong lại uể oải dựa vào tường, “Đầu Trọc, anh qua đây cho tôi.”

Đầu Trọc nghe thấy giọng Sở Lạc Ninh vội chạy tới, “Ôi, Sở thiếu, Sở thiếu, cậu có gì cần dặn dò?”

“Đám người này là ai thế? Còn chặn đường không cho đi là cái kiểu gì?” Sở Lạc Ninh lớn tiếng chất vấn.

Đầu Trọc ngẩng lên nhìn cửa căn phòng, vội kéo lấy Sở Lạc Ninh.

Sở Lạc Ninh lạnh lùng lườm một cái. Đầu Trọc vội buông anh ra, “Sở thiếu, người ta đang giao dịch mua bán không phải sao? Trong giới này, chúng ta cũng phải hiểu quy tắc mà.”

Sở Lạc Ninh ồ một tiếng, “Có chuyện gì thì nói, tự dưng trưng cái mặt đen sì đó ra cho ai xem?” Sở Lạc Ninh nói xong sờ mũi, cố tỏ ra tò mò hỏi: “Ai ở trong thế?”

“Liên quan gì đến mày, cút...”

Gã kia lại cất tiếng chửi.

Cút?

Trên đời này, chưa có ai dám bảo anh cút đâu!

Sở Lạc Ninh đứng thẳng dậy, bẻ bẻ ngón tay: “Tốt lắm, để ông đây xem xem mày cút kiểu gì.” Sở Lạc Ninh vừa dứt lời đã quét ngang thân dưới của gã kia. Khi tên còn lại lao vào tấn công, anh đã quay người một trăm tám mươi độ đá bay gã.

“Kẻ nào đấy?”

Tiếng chất vấn và tiếng cửa sổ bị vỡ bên trong đồng thời truyền ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.