Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3020: Chương 3020: Lần đầu tiên chờ đợi [8]




ĐĐường này của nhà anh sao? Tôi muốn đi thì đi chứ!

Cái máy bay này của nhà anh chắc? Tôi muốn ngồi thì ngồi thôi!

Nhưng Đoàn trưởng Cố - Thái tử của Cố gia lại dùng thực tế để chứng minh cho Bạch Hoành thấy, cái máy bay này đúng là của nhà tôi thật, tôi nói không cho anh ngồi là không cho anh ngồi đấy.

Trên mặt Bạch Hoành ánh lên sát ý.

Cố Tỉ Thành cười đáp lại.

“Anh Cố đây đúng là danh bất hư truyền.” Bạch Hoành nhìn anh, giọng điệu vô cùng khó chịu,

“Chắc anh Bạch không biết, từ nhỏ tới giờ tôi không có lạm dụng quyền hạn như vậy đâu, thế nên đây là vinh hạnh của anh đấy.” Cố Tỉ Thành nói như thật.

Tiếp viên hàng không nhanh chóng mời Bạch Hoành xuống máy bay, nói là đã trả lại tiền vé máy bay cho hắn.

Bạch Hoành đứng dậy, nhìn Cố Tỉ Thành vẫn đang ngồi đó, “Lĩnh giáo rồi.”

“Khách khí quá.” Cố Tỉ Thành cười nhìn Bạch Hoành tức tối xuống máy bay.

Trước khi tắt máy, Cố Tỉ Thành kể lại cho Sở Lạc Nhất nghe chuyện này một lượt, lên máy bay nhà anh để ra oai phủ đầu à, tên này nghĩ hay thật đấy.

Anh kể cho Sở Lạc Nhất nghe coi như kể một câu chuyện cười. Dù sao thì anh với cô cũng ít ở bên nhau, có chuyện để kể cũng vui.

***

Trong quân doanh, bầu không khí không được tốt lắm.

Lúc Sở Húc Ninh đang lên kế hoạch cho đợt tập diễn quân sự sắp tới cùng với hai vị Đoàn trưởng và Lữ phó trong phòng làm việc, Sư Niệm đã xách cơm tới.

Sau khi Sư Niệm gõ cửa, mọi người đều nhìn qua.

“Em không làm phiền mọi người chứ?” Sư Niệm khẽ hỏi.

Sở Húc Ninh bị cắt ngang, anh bảo mọi người chờ một lát rồi tự mình đi ra cửa, kéo Sư Niệm ra ngoài, “Sao em lại tới đây, không phải anh đã nói là trưa anh sẽ không về rồi sao...”

“Em mang cơm trưa tới cho anh.” Sư Niệm cắt ngang lời trách cứ của anh. Cô biết mình làm phiền tới công việc của anh nên anh không vui rồi.

Sở Húc Ninh nhìn hộp cơm cô cầm, lại thấy mu bàn tay cô bị đỏ. Anh vội nắm lấy tay cô: “Làm sao thế này? Tiểu Lưu, cậu tới phòng y tế...”

“Không cần đâu.” Sư Niệm đưa hộp cơm cho anh rồi giấu hai tay ra sau lưng, “Đoàn quay phim nói phải qua trước vài ngày, một lát nữa chị Tám sẽ tới đón em, em phải đi luôn. Anh làm việc đi, em đi đây.” Sư Niệm khó xử vẫy tay trong không trung, cuối cùng vẫn hạ tay xuống, “Anh đi làm việc đi.”

Sở Húc Ninh thấy Sư Niệm quay đi, rõ ràng đã trông thấy cô cố che giấu vành mắt đang đỏ lên của mình.

“Sư Niệm, em chờ anh chút.” Sở Húc Ninh kéo cô vào một chỗ trống trải dưới lầu, “Em làm gì thế?”

Tự dưng cô đi khiến anh cảm thấy bất an, nhưng lại không biết là tại sao lại thế.

“Em chỉ tới đoàn trước dự kiến thôi, sáng nay chị Tám mới gọi điện báo em.”

“Sư Niệm, mỗi lần em nói dối đều sẽ nhìn sang bên phải.” Sở Húc Ninh thẳng thừng vạch trần vở kịch của cô, trong lòng lại càng thấy khó chịu hơn, “Anh làm gì sai, em cứ nói với anh. Nếu như là vì chuyện của Dương Giai sáng nay thì em hoàn toàn không cần phải làm vậy. Những gì cô ta nói không phải là thật đâu.”

Sư Niệm thấy anh đã giận, bỗng cười, “Sở Húc Ninh, anh từng nghe chuyện ba người như hổ chưa? Giờ em chính là con hổ đó đấy anh biết không?” Câu nói này xen lẫn sự giận dữ, nhưng Sư Niệm cũng nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc của mình. Cô nắm lấy cổ tay Sở Húc Ninh, “Thật sự chỉ là công việc chỉ định sớm hơn thôi, chờ anh kết thúc đợt tập diễn quân sự này là em có thể về rồi, thật đấy.”

Hãy cho cô một thời gian, cô vẫn sẽ trở lại, vì dù sao thì cô cũng không nỡ vứt bỏ niềm hạnh phúc không dễ gì mới có này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.