Cậu bé kia lớn tiếng kêu lên, khiến cho tất cả mọi người ở hội trường đều phải nhìn qua.
Thủy An Lạc cũng quay lại, nhưng đập vào mắt lại là Lan Hinh trước tiên.
Cô ta đẩy cậu bé tới, khóe miệng hơi nhếch lên: “Lạc Lạc...”
“Đàn chị.” Thủy An Lạc bình ổn lại tâm trạng, từ tốn mở miệng chào, sau đó mới cúi đầu nhìn về phía cậu bé đang ngồi trên xe lăn.
“Sao thế, em không nhớ cậu bé này à? Đây chính là đứa bé em đã cứu ngày hôm đó đấy.” Lan Hinh mở miệng cười nói, “Biết hôm nay có buổi quyên góp nên cậu bé cứ mong chị có thể dẫn đến gặp em.”
Thủy An Lạc bấy giờ mới cúi đầu nhìn kỹ. Đêm hôm đó mưa to quá, trời lại tối đen như mực, cô căn bản không chú ý đứa bé kia trông như thế nào. Hôm nay nhìn mới thấy, cậu nhóc này cũng thật đáng yêu.
Thủy An Lạc ngồi xuống có chút kinh ngạc xen lẫn vui mừng nhìn cậu, “Con đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Cậu bé gật đầu, vươn tay muốn cầm lấy tay Thủy An Lạc. Cô vội vàng nắm lấy tay cậu nhóc. Cậu liền xấu hổ cười, “Con cảm ơn cô.”
Thủy An Lạc nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu nhóc: “Con không sao là tốt rồi.” Thủy An Lạc nói xong, không yên tâm ngẩng đầu nhìn về phía Lan Hinh, chỉ có điều ý cười khi nhìn cậu nhóc kia đã thu lại, thay vào đó là một nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Đàn chị, vết thương của thằng bé không sao chứ?”
“Không sao, nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là ổn, sau đó có thể về được rồi, tiếc là giờ cũng chẳng còn nhà nữa.” Lan Hinh bất đắc dĩ nói.
Lạc Hiên và Sở Ninh Dực đồng thời nhìn về phía Lan Hinh, có điều không hề mở miệng.
Thủy An Lạc trấn an nói: “Nhà không còn có thể xây lại, chỉ cần người còn sống là tốt rồi, chị nói có đúng không?”
Lan Hinh gật đầu.
Cậu bé kia cũng gật đầu theo, quay lại nhìn Thủy An Lạc xấu hổ cười cười, “Cô ơi cô có khỏe không? Mọi người nói cô đã xảy ra chuyện, nhưng con không tin.”
“Sao lại không tin?” Cô quả thực đã xảy ra chuyện, nhưng luôn có một người sẽ tìm thấy cô ngay lập tức.
Thủy An Lạc nghĩ vậy rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng sau mình.
Sở Ninh Dực vươn tay đặt lên vai cô, nhìn vào mắt cô, trong ánh mắt chứa đựng tình cảm sâu đậm.
Cố Thanh Trần thầm gắt một tiếng: “Lại nữa rồi.”
“Bởi vì cô là người tốt, cô là anh hùng.” Cậu nhóc nghiêm túc nói.
Thủy An Lạc vươn tay xoa đầu cậu bé. Cô đứng dậy quay lại nhìn Sở Ninh Dực mang theo chút đắc ý, bởi vì lần trước khi cô nói mình đã cứu sống được người, thế mà lại bị Sở tổng mắng cho một câu, kêu cô thấy tự hào lắm đấy à.
Nhưng giờ cô cảm thấy rất tự hào!
Trong lúc Thủy An Lạc và cậu bé kia nói chuyện, Lan Hinh lấy một tờ chi phiếu từ trong túi xách ra, sau đó đưa cho Cố Thanh Trần, “Tiền không nhiều lắm, cứ coi như chút lòng thành của chị, hơn nữa Lạc Lạc cũng vì chị nên thiếu chút nữa mới xảy ra chuyện, chị vẫn thấy day dứt lắm.”
Lan Hinh nhìn Thủy An Lạc với vẻ áy náy.
Cố Thanh Trần nhìn con số bên trên, tấm tắc nói: “Quả nhiên là người hào phóng.”
Sở Ninh Dực liếc một cái, thản nhiên mở miệng: “Ba của Lan Hinh là thương nhân giàu có ở Pháp, chút tiền đó chẳng đáng là gì với cô ấy đâu.”
Thủy An Lạc mỉm cười, không nói gì, có điều ẩn sâu dưới cặp mắt hơi rũ xuống là chút trào phúng.
“Giàu có thì không tính, nhưng chút tiền này thì vẫn có.” Lan Hinh mỉm cười nói.
Lạc Hiên lạnh lùng liếc qua cô ta một cái, hơi nhếch miệng, “Lan tiểu thư có phải đã cầm nhầm chi phiếu rồi không, rõ ràng trên này ghi thiếu mất một số không rồi thì phải?”
Giọng nói của anh ta nhẹ bẫng, Sở Ninh Dực cúi đầu, tầm mắt rơi xuống đầu ngón tay đang run nhẹ của Lan Hinh.
Lan Hinh khống chế những ngón tay đang run rẩy của mình, quay đầu lại mỉm cười nhìn Lạc Hiên, “Thì ra là anh Lạc. Lan gia nhà chúng tôi đương nhiên đâu thể sánh với Lạc gia được, ba nghìn vạn này, tôi thực sự không bỏ ra nổi.”