Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 492: Chương 492: Lần này là cơ hội tốt nhất của cô




Thủy An Lạc nhìn bọn họ, tiếp tục đập đầu lên lưng ghế.

“Hai người đã quyết định rồi, còn hỏi em làm gì?”

Cô có thể để họ làm trái việc với lương tâm của mình sao? Rõ ràng là không rồi!

Tiểu Bảo Bối khó hiểu nhìn mẹ mình, tựa như đang nói, mẹ đang làm gì vậy?

“Nhưng em có một yêu cầu.” Thủy An Lạc cụng đầu xong liền ngẩng lên nhìn hai người, “Sau chuyện này, trong các anh không ai được để cho cô ta đến công ty của mình làm việc, em thấy sợ lắm.”

“Ai da, xem ra em gái anh vẫn chưa bị va đầu đến ngốc luôn đâu.” An Phong Dương cuối cùng cũng yên tâm.

Sở Ninh Dực định vươn tay sờ đầu cô, nhưng bên trên còn quấn băng gạc nên anh lại thôi.

“Sau chuyện này, bọn anh sẽ chẳng còn bất cứ quan hệ gì với cô ta nữa hết, cho nên em không phải lo lắng, món nợ với chú Viên coi như cũng đã trả hết rồi.” Sở Ninh Dực an ủi cô.

Thủy An Lạc hài lòng, nhưng đầu choáng quá lại phải tiếp tục đập, khó chịu muốn chết.

Năm nay chắc chắn là năm vận năm hạn của cô, cho nên mới gặp xui xẻo như vậy.

Đến thành phố A, Thủy An Lạc lại nhắm mắt cụng đầu, Tiểu Bảo Bối dù không muốn nhưng vẫn phải quay về với vòng tay của An Phong Dương.

Sở Ninh Dực bế Thủy An Lạc xuống xe, bệnh viện đã chuẩn bị xong phòng bệnh, Chủ nhiệm đang đứng ở cửa chờ họ.

Sở Ninh Dực bế cô nhanh chóng bước vào, Lan Hinh đi qua dừng bước lại nhìn, mắt cô ta hơi rũ xuống, nhưng lại không vào theo.

An Phong Dương bế Tiểu Bảo Bối chậm rãi đi theo sau, còn đùa giỡn với cậu nhóc, “Giờ người đang bế con chính là chú ba của con đấy biết chưa hả? Con phải ngoan với chú ba vào đấy.”

“Hứ...” Tiểu Bảo Bối kiêu ngạo nhìn qua một bên, thể hiện sự khinh bỉ của mình.

“Ôi thằng bé này...” An Phong Dương vò vò đầu cậu nhóc, sau đó mở miệng nói: “Nhóc con, con làm vậy là không đúng đâu biết chưa?” An Phong Dương nói xong lại nhìn thấy Lan Hinh đứng bên cạnh mình, “Ô, đây chẳng phải là bác sĩ Lan hay sao?”

Lan Hinh mỉm cười, hất cằm về phía Sở Ninh Dực hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Lạc Lạc làm sao thế?”

An Phong Dương thở dài: “Chẳng phải là đi thăm chú Viên đấy sao, ai mà biết, haiz... thôi không nhắc đến nữa, tôi vào đấy trước đã.” An Phong Dương nói xong, khẽ gật đầu với Lan Hinh, sau đó nhanh chóng đi theo.

Ánh mắt Lan Hinh trở nên thâm thúy, đang định bước qua, chiếc di động trong túi đột nhiên vang lên.

Bước chân Lan Hinh hơi dừng lại, lướt tay nhận điện thoại.

“Alo...”

“Lan Hinh, lần này là cơ hội tốt nhất của cô đấy.”

“Là cô làm à?” Lan Hinh nhíu mày, nghĩ đến chuyện vừa rồi An Phong Dương có chút không muốn nói, lại cảm thấy hơi hoài nghi.

“Mặc kệ cô ta ngã thế nào, nhưng hiện giờ đã nằm trong phạm vi của cô rồi, có thể làm gì thì giờ chỉ trông vào chính cô nữa thôi.” Viên Giai Di lạnh lùng mở miệng nói, nhìn người giúp việc đang bắt xe giữa đường.

Lan Hinh không trả lời mà cúp điện thoại, sau đó chậm rãi bước đến phòng bệnh của Thủy An Lạc.

Bởi vì cô ta không hoàn toàn tin tưởng vào Viên Giai Di.

Khi Lan Hinh bước tới cửa phòng VIP, vừa hay lại trông thấy An Phong Dương đang đứng cùng với Sở Ninh Dực, hình như bọn họ đang tranh cãi ồn ào chuyện gì đó, cho nên cô ta không bước qua mà dừng lại.

“Tôi nói cho cậu hay, chuyện này không cần hoài nghi cũng biết là Viên Giai Di làm. Cô ta không phải là Viên Giai Di trước kia nữa rồi.” An Phong Dương giận dữ rống lên.

Sở Ninh Dực tựa bên cửa, lạnh nhạt nhìn anh, “Vậy thì sao, chẳng lẽ chúng ta lại làm trái lại với di nguyện của chú Viên mà bắt cô ta vào tù sao?”

“Chú Viên, chú Viên, lúc nào cũng là chú Viên. Cậu định vì cái chết của chú Viên mà trói buộc mình cả đời hả?” An Phong Dương càng tỏ ra bực tức hơn, sau đó liền quay người bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.