Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1857: Chương 1857: Lặng thầm nhìn cô ta làm trò [1]




Anh biết, Thủy An Lạc quan tâm anh, lại càng thương anh hơn.

Và Thủy An Kiều cũng nhìn trúng điểm này, nến mới cố tình chọc giận Thủy An Lạc, như vậy mới có thể càng dễ chế nhạo hai người họ.

“Tôi chỉ bị tàn hai chân thôi, chứ cô Thủy à, não bị tàn tật mới là hết thuốc chữa.” Giọng Sở Ninh Dực rất thản nhiên, nhẹ bẫng, nhưng có thể khiến mỗi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.

Thủy An Lạc: “...”

Não tàn tật rồi?

Thủy An Lạc nghĩ, anh Sở quả nhiên là chân ái của cô, chí ít anh chưa từng nói não cô tàn tật bao giờ cả.

“Sở Ninh Dực, anh nói cái gì hả?”

Cuối cùng người nổi giận trước lại là Thủy An Kiều.

Lúc này Thủy An Lạc mới bình tĩnh lại, một tay bế con lên, sau đó vịn vào xe lăn, “Sao nào, não chưa phát triển hết, giờ cả tai cũng thành hàng lỗi luôn rồi hả?”

“Cô Sở quả là người mồm miệng sắc bén.” James bỗng lên tiếng, chỉ có điều hắn lại nhìn Thủy An Lạc với một ánh mắt có ý khác.

Sở Ninh Dực hơi rũ mắt, che đi thâm ý của mình.

“Đi thôi.”Sở Ninh Dực khẽ nói.

“Chó ngoan không cản đường, tránh ra hộ cái đi.” Thủy An Lạc nói xong liền đẩy xe lăn đi thẳng qua.

James ngoảnh đầu lại nhìn theo bóng lưng của Thủy An Lạc, quả nhiên hắn đã đánh giá thấp năng lực của người phụ nữ này rồi.

Chỉ một buổi tối thôi mà cô đã xử lý được một người đàn ông cao ngạo như Sở Ninh Dực rồi sao?

“Cùng nhau lớn lên, so em với cô ta, đúng là quá ngu xuẩn.” James vừa nhìn theo bóng lưng Thủy An Lạc vừa nói, nhưng rõ ràng là đang nói với Thủy An Kiều.

Thủy An Kiều nhìn James bỏ đi, giậm mạnh chân. Cô ta không có tình cảm gì với James hết, nói trắng ra chẳng qua cũng chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nhưng cô ta tuyệt đối không cho phép đối tượng mà cô ta lợi dụng cũng bị con nhỏ kia mê hoặc được.

Thủy An Lạc thanh toán tiền xong liền đẩy Sở Ninh Dực ra ngoài. Bánh Bao Đậu tỏ rõ thái độ chán ghét với cô vừa rồi, đã xấu còn lắm tật.

Bánh Bao Rau tụt xuống tự đi, tự cầm lấy bình sữa của mình, không thể lại đưa cho mẹ nữa.

“James chỉ là kẻ chịu trận thay thôi à?” Thủy An Lạc vừa đi vừa hỏi.

“Cũng không đến nỗi thế.” Sở Ninh Dực nói, hai tay vắt chéo nhau, như thể đang nghĩ vấn đề gì đó, “Thỉnh thoảng hẹn Thủy An Kiều ra ngoài gặp nhau đi.”

“Đầu em chưa phát triển đủ hay sao mà đi gặp nó hả?” Thủy An Lạc kêu lên, tránh còn không kịp ấy chứ.

Sở Ninh Dực khẽ bật cười, cũng không nói nữa.

“Anh cười cái gì?”

“Rất biết tự giác.”

Thủy An Lạc: “...”

Má, coi như cô chưa từng nói câu trước đó đi. Con người Sở tổng, độc mồm không phân đối tượng, chỉ phân giọng điệu thôi.

Họ về đúng lúc Phong Phong đang lái xe ra ngoài.

Phong Phong dừng xe lại, trượt cửa sổ xe xuống. Thủy An Lạc nhìn một cái, chỉ có mình anh ta là biết anh ta đi xử lý chuyện riêng rồi.

“Bên phía Hạ Lăng tôi biết cậu kiêng kỵ nên đã bảo An Tam đi xử lý rồi.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Phong Phong hơi trầm xuống, một lát sau mới lên tiếng: “Không cần đâu, để tôi tự giải quyết.” Anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai lợi dụng Kỳ Nhu cả, thế nên hung thủ phía sau tấm màn kia, anh cũng sẽ tự bắt.

Sở Ninh Dực cũng không kiên trì nữa, “Đi tìm thím Vu trước đi. Tôi cảm thấy chỗ bà ấy vẫn còn có chuyện liên quan tới mẹ cậu đấy. Nếu đã muốn giải quyết, vậy phải giải quyết từ gốc rễ, tránh để sau này lại thêm loạn.”

Thủy An Lạc kinh hãi, sao anh ấy lại biết chuyện này?

Phong Phong cũng hơi sững sờ, có vẻ như cũng hoàn toàn không ngờ được rằng chuyện này lại có liên quan tới gì tới thím Vu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.