Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1863: Chương 1863: Lặng thầm nhìn cô ta làm trò [7]




Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, đây cũng là một nhân vật ghê gớm đây.

Thân phận của Hạ Lăng này không bình thường, liệu bọn họ có thể cho rằng mục đích của cô ta chính là để Mân Hinh phải ra khỏi nhà hay không?

“Hôm nay thì thôi, Tiểu Bất Điểm không khỏe lắm nên không muốn ra ngoài, để hôm khác bọn con mang con bé qua đây!” Phong Phong vẫn tỏ ra bình thường, nói.

“Ốm à? Mấy nay đang đổi mùa, hai đứa cũng phải chú ý một chút đấy!” Mẹ An ân cần nói.

Hạ Lăng cúi đầu, Kiều Nhã Nguyễn vẫn nhìn cô ta.

“Được rồi, Phong Phong, gần đây có phải con đang tìm trợ lý không? Lúc trước Hạ Lăng có nói cực kỳ thích con đóng phim, hiện tại con bé không có việc gì, hay là... con thử cân nhắc một chút việc để Hạ Lăng làm trợ lý cho con xem sao?” Mẹ An nói, có điều giọng điệu của bà hơi mất tự nhiên, dù sao đi nữa thì đây cũng là lần đầu tiên bà nói giúp người khác thế này.

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ, biết ngay là vậy mà.

Phong Phong đặt ly nước xuống, nói: “Chuyện trợ lý, công ty đã giải quyết rồi, hơn nữa gần đây con cũng không định nhận thêm công việc nào cho nên tạm thời chưa cần dùng tới trợ lý!”

Phong Phong nói rất uyển chuyển. Anh cũng biết đây là lần đầu tiên mẹ An nói giúp cho người khác, nếu như anh làm bà mất mặt thì thực sự không hay chút nào.

“Để qua một thời gian ngắn nữa con nhận việc, nếu như cô Hạ đây còn chưa có việc gì thì nhất định con sẽ cân nhắc thử!” Cuối cùng Phong Phong vẫn nói thêm một câu.

Lúc đầu mẹ An có chút khó chịu, thế nhưng câu nói cuối cùng của Phong Phong có thể nói là đã nể mặt bà rồi.

Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, lúc này cô không thể nói bất cứ điều gì. Nếu lúc này cô nhằm vào Hạ Lăng sẽ chỉ khiến mẹ An có thành kiến với cô mà thôi. An Kỳ Nhu vì cô mà chết, nếu như lúc này cô còn nhằm vào Hạ Lăng thì chỉ chứng tỏ rằng cô ghen tị và đề phòng An Kỳ Nhu.

Hạ Lăng rất thông minh, cô ta biết tìm một người chống lưng mà bọn họ không thể từ chối nổi.

“Không nhận việc nữa à?” Ngày hôm nay ba An chỉ phụ trách phá vỡ bầu không khí lúng túng.

“Vâng, Nhã Nhã bận bịu bên quân bộ cho nên con muốn ở bên Tiểu Bất Điểm nhiều hơn. Chuyện công việc cứ để đến sang năm rồi tính tiếp!” Giọng nói của Phong Phong không nhẹ không nặng.

Nhưng mà ý tứ của anh lại rất rõ ràng: Cô có giỏi thì trong nửa năm đừng có tìm việc làm.

Tất nhiên Hạ Lăng cũng hiểu rõ ý tứ của Phong Phong, ván này coi như cô ta thua.

“Cô à.” Hạ Lăng nắm lấy tay mẹ An rồi mỉm cười nói: “Tất nhiên là chuyện chăm sóc con cái phải quan trọng hơn rồi, Phong Ảnh đế như vậy càng khiến người khác yêu thích. Cô Kiều thật khiến người ta phải ngưỡng mộ!”

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu lên rồi mỉm cười nhìn Hạ Lăng: “Cô Hạ đây xinh đẹp như vậy, chắc là cũng có rất nhiều người theo đuổi, hẳn là cũng có nhiều người tốt chứ.”

Hạ Lăng hơi sững ra, rồi không dấu vết nói: “Nếu bàn về xinh đẹp thì tôi đâu thể bằng cô Kiều được.”

Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười, không nói tiếp.

Phong Phong vẫn cứ ngồi một cách nghiểm chỉnh, thậm chí còn không dám nắm tay Kiều Nhã Nguyễn, đây là sự tôn trọng mà anh dành cho ba mẹ An.

“Được rồi, ai cũng xinh hết! Nếu không bận gì thì Nhã Nhã ở lại ăn bữa cơm đi, để mẹ bảo người giúp việc đi chuẩn bị bữa trưa!” Tâm trạng của mẹ An rất rốt, Kiều Nhã Nguyễn nói Hạ Lăng xinh đẹp thì tự nhiên cũng là khen con gái của bà xinh đẹp rồi.

Kiều Nhã Nguyễn vui vẻ gật đầu, nói: “Vâng, cũng lâu lắm con không được ăn cơm với mẹ nuôi rồi.”

Làm sao mà cô có thể rời đi vào lúc này được chứ. Dù sao thì người nào đó muốn diễn kịch cũng cần phải có đối thủ, không phải vậy sao?

Hôm nay mẹ An rất vui, một bên là người trông giống con gái của mình y như đúc, một bên lại là đứa con gái nuôi của mình. Lúc này cả hai người con gái đều ở bên cạnh bà.

“Chắc phải chờ một lát nữa mới ăn cơm được! Nhã Nhã, con đưa cô Hạ đi xem phòng của Nhu Nhu đi, hai đứa thật sự giống nhau quá đi mất!” Mẹ An nói, hai vàng mắt lại đỏ lên.

Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy ôm lấy mẹ An: “Mẹ nuôi, chẳng phải chị Kỳ Nhu để cô Hạ đến bên mẹ đấy sao? Đây là chuyện tốt mà, sao mẹ lại khóc chứ?”

“Tại mẹ vui quá thôi, để mẹ vào bếp xem thế nào, mấy đứa lên lầu đi.” Mẹ An nói rồi vỗ vỗ bàn tay của Kiều Nhã Nguyễn, sau đó mới đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.