Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2133: Chương 2133: Lỗ hổng bị rạch ra [1]




Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, ai hỏi anh đây có phải câu hỏi hay hay không đâu?

Cô chỉ muốn biết đáp án của câu hỏi này mà thôi!

“Trước khi đặt ra câu hỏi, em nên nghĩ đến một vấn đề khác. Triệu Dương Dương ở bên cạnh Sư Hạ Dương lâu như vậy, cô ấy lại chưa từng nhắc đến Triệu Phi Phi, chúng ta có thể coi là cô ấy muốn dứt bỏ mối quan hệ với Triệu Phi Phi, vậy thì chuyện Triệu Uyển Uyển thì sao?” Sở Ninh Dực hiếm khi ôn hòa hướng dẫn vợ mình tư duy một chuyện gì đó.

Thủy An Lạc chớp mắt, Sở Ninh Dực ra hiệu cho cô nói.

Thủy An Lạc tiếp tục chớp mắt, Sở Ninh Dực nhìn ra phía ngoài.

“Anh nói cho em biết không được à?” Thủy An Lạc tỏ ra chán ghét. Cô không muốn động não đấy, làm sao hả?

Sở Ninh Dực quay lại nhìn dáng vẻ tức giận của vợ mình, búng lên trán cô một cái, “Em còn có thể lười hơn nữa được không?”

Thủy An Lạc lắc đầu như một con lật đật, lại rúc vào lòng Sở Ninh Dực, dùng dáng vẻ “Em có lý” nhìn Sở Ninh Dực: “Lúc trước là ai dõng dạc tuyên bố, người nào đó phụ trách tâm cơ, em phụ trách não tàn hả?”

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn người phụ nữ đang tựa vào lòng mình, nhất thời lại không biết nói gì.

Thủy An Lạc nhìn người đàn ông bị mình phản bác đến không còn lời nào để nói, tâm trạng tốt vô cùng.

“Vậy là Triệu Dương Dương đang cố gắng che giấu quá khứ của mình. Tất cả những chuyện trong quá khứ, bạn bè, người thân, cô ấy đều không muốn để cho Sư Hạ Dương biết.” Thủy An Lạc nói, nhìn Sở Ninh Dực, chờ đợi câu trả lời của anh.

Trong ánh mắt của Sở Ninh Dực ánh lên sự tán thưởng, coi như là câu trả lời.

Thủy An Lạc tiếp tục tựa lên vai anh, vươn tay với lấy chiếc mặt nạ hồ ly của mình ngắm nghía, “Nhưng tại sao chứ? Chuyện cô ấy là cô nhi Sư Hạ Dương cũng đã biết. Nếu cô ấy nói cho Sư Hạ Dương biết, chẳng phải có thể nhanh chóng tìm được em gái mình hơn sao?”

“Sao em không nghĩ là cô ấy đã sớm tìm được em gái rồi?” Sở Ninh Dực đột nhiên ngắt lời Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc hơi sững ra, chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực, “Sao anh biết được?”

“Là em nói cho anh biết.” Sở Ninh Dực nhướn mày nói.

Thủy An Lạc chớp mắt, lại chớp mắt, nghĩ trước nghĩ sau, nhưng cô thực sự không nghĩ ra mình đã nói với anh như vậy lúc nào.

“Em từng nói với anh, trước khi Triệu Dương Dương quay về với Sư Hạ Dương, đã từng muốn bán miếng ngọc đó.” Sở Ninh Dực nói, Thủy An Lạc gật đầu, “Lúc đó cô ấy định bán miếng ngọc để sau khi sinh ra đứa bé sẽ có một cuộc sống không cần phải buồn lo. Nhưng lúc cô ấy quay về với Sư Hạ Dương thì lại lập tức gửi miếng ngọc đó cho Triệu Uyển Uyển, có thể thấy cô ấy đã sớm biết Triệu Uyển Uyển chính là em gái mình rồi.”

Thủy An Lạc chưa bao giờ ngoan ngoãn ngồi yên trên xe, lúc này cô đang nằm trên ghế sau, gối lên đùi Sở Ninh Dực, hai chân gác lên cửa sổ, “Em không hiểu, tại sao lại thế?”

“Trừ khi, quá khứ của cô ấy, sẽ hủy hoại mối quan hệ giữa cô ấy và Sư Hạ Dương.” Sở Ninh Dực chăm chú nhìn vào một điểm, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Thủy An Lạc bị ánh mắt lóe lên sát ý của anh làm cho giật mình, ngay cả thân thể cũng không kìm được mà trở nên căng thẳng hơn.

Chiếc xe đi thẳng vào doanh trại, không ai dám ngăn cản.

Thủy An Lạc nghĩ, bao nhiêu Binh vương đi trước mở đường như vậy, ai dám cản? Muốn chết chắc?

Mấy chiếc xe đi thẳng đến phòng tạm giam, Sở Ninh Dực ngẩng đầu, nhìn vị trí trên lầu.

Thủy An Lạc nheo mắt nhìn theo anh.

“Em có biết tại sao phụ nữ lại là động vật giỏi thay đổi nhất không?” Sở Ninh Dực đột nhiên nói, mà câu này nhất định không phải đang nói với tài xế của anh mà là nói với Thủy An Lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.