Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2136: Chương 2136: Lỗ hổng bị rạch ra [4]




Sở Ninh Dực anh đời này chỉ nhẹ dạ đối với ba người phụ nữ, mẹ của anh, vợ của anh và con gái của anh.

Những phụ nữ khác đối với anh mà nói, chẳng là gì cả.

Anh không hề có thứ giác ngộ cao thượng như là không ra tay đánh phụ nữ.

“Sớm kể cho xong câu chuyện này, có thể bớt đau đớn hơn đấy.” Giọng nói của Sở Ninh Dực mỏng lạnh, “Cô và Triệu Dương Dương có quan hệ thế nào với nhau?”

Bụng của Triệu Phi Phi đang dưng lại bị một viên bi sắt găm vào, lúc này đã đau đến co quắp.

Người đàn ông này, thật biến thái!

Cô ta co quắp cả người, giống như chó nhà có tang kéo dài hơi tàn.

“Giúp cô ta tỉnh táo một chút, cho dù muốn chết, cũng phải kể xong câu chuyện này đã.” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Người đàn ông cũng đeo mặt nạ đứng đằng sau Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, bước vào phòng tắm, sau đó bưng một chậu nước đá ra, hắt lên người Triệu Phi Phi.

Tiếng kêu thê lương vẫn vang lên không ngớt. Thủy An Lạc ở dưới lầu không kìm được mà ôm lấy thân thể của mình, thảo nào, anh không cho cô lên theo.

Chỉ nghe tiếng kêu thôi Thủy An Lạc cũng đã sợ rồi, nếu như cô nhìn thấy Sở Ninh Dực làm gì, e là cả đời này cũng không dám nhìn thẳng vào anh mất.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái phát hiện ra Thủy An Lạc đang run, không kìm được khuyên bảo, “Chị dâu, Lão Đại không làm gì sai cả, nếu Triệu Phi Phi là nội gián, vậy thì mấy năm nay những chiến hữu mất mạng trong những lần nhiệm vụ thất bại đều là chết dưới tay cô ta. Cô ta có chết một vạn lần cũng không có gì đáng thương xót hết.”

Thân thể Thủy An Lạc thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn bàn tay đang siết chặt lấy vô lăng của người đàn ông kia, đối với nội gián, bọn họ đều hận đến mức chỉ muốn rút gân lột da kẻ đó.

Mà Sở Ninh Dực cũng không ngoại lệ, thậm chí còn hận nội gián hơn cả những người này.

Bởi vì đây là một ví dụ giống như chính sư phụ của anh ấy.

Trên lầu, Sở Ninh Dực nhìn người phụ nữ gần như đã bị tra tấn đến chết, trong nháy mắt di chuyển đến cạnh giường, ngồi xổm xuống nhìn gương mặt tái nhợt của cô ta, khóe môi dưới lớp mặt nạ của anh thoáng nhếch lên, trong ánh mắt tà mị lại đan xen sự huyết.

“Cô và Triệu Dương Dương, có quan hệ như thế nào?” Sở Ninh Dực nói, chiếc mặt nạ lạnh như băng gần như áp sát lên gương mặt của cô ta.

Ác ma, ma quỷ, Tu La...

Trong ánh mắt của Triệu Phi Phi chứa đầy sự sợ hãi trước cái chết, sự kinh hoàng đối với người đàn ông trước mặt.

Sở Ninh Dực đứng dậy, cúi đầu liếc cô ta, vân vê mấy viên bi sắt trong tay, “Triệu Phi Phi, hôm nay tôi dám làm vậy với cô, cô nên tự hiểu, cô đã từng làm gì, tôi đều biết cả. Giờ tôi cho cô cơ hội, cô và Triệu Dương Dương có quan hệ thế nào? Quá tam ba bận, đây là lần thứ ba.” Sở Ninh Dực nói, chỉ nghe thấy “vèo” một tiếng, bi sắt đã găm vào chân của cô ta.

Triêu Phi Phi ngay đến sức để gào thét cũng không còn nữa, toàn thân cô ta co lại như một quả bóng, lạnh run.

“Giết tôi đi, giết tôi đi.” Triệu Phi Phi khẽ rít lên, có thể thấy là đã không thể chịu đựng được cơn đau như vậy nữa rồi.

“Yên tâm, tôi sẽ không để cô chết đâu.” Sở Ninh Dực nói, ngón tay hơi cong lên.

“Tôi nói, tôi nói...” Triệu Phi Phi hổn hển kêu lên, “Tôi và Triệu Dương Dương, từ nhỏ đã được cô nhi viện Thánh Tâm nhận nuôi, ngoại trừ chúng tôi, còn rất nhiều đứa trẻ khác, đều là con gái.” Triệu Phi Phi nói, đau đến co rút, thân thể co quắp lại, hơi thở cũng dần bất ổn.

Chân mày Sở Ninh Dực hơi nhíu lại, chờ cô ta tiếp tục mở miệng.

“Hồi còn nhỏ, trước khi ăn cơm, chúng tôi phải nói ra bí mật của một trong những đứa trẻ còn lại, nếu như không nói ra thì sẽ không được ăn cơm. Lúc đó lực quan sát của tôi không tốt, thường không có cơm ăn, còn lực quan sát của Dương Dương rất tốt, lần nào cũng có thể tìm ra bí mật của người khác, vậy nên lần nào cô ấy cũng len lén để lại cơm cho tôi.” Triệu Phi Phi nói, nằm vật ra giường thở hồng hộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.