Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3276: Chương 3276: Lời cầu hôn chưa thốt thành lời, ép ai phát điên [4]




Sư Niệm mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Sở Húc Ninh, cô bỗng cảm thấy khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mình chắc là lúc này, được nằm trong lòng Sở Húc Ninh, được anh đút cho ăn.

Chỉ đó điều, Sư Niệm chưa ăn được mấy miếng đã đưa tay ôm bụng, “Đợi đã, em phải vào phòng vệ sinh“. Sư Niệm nói rồi bung chăn ra, nhìn thấy cơ thể của mình, kêu lên một tiếng, nhanh chóng tóm áo ngủ mặc vào rồi chạy vào phòng tắm.

Sở Húc Ninh: “...”

Sở Húc Ninh nhìn vết máu lưu lại bên dưới khi tấm chăn được bung ra, anh khựng lại, đặt bát đũa trong tay xuống, đành phải đến bên tủ quần áo tìm đồ lót giúp cô, “Niệm Niệm, em để cái kia ở đâu thế?”

“Cái gì?” Sự Niệm đang ở trong phòng tắm run rẩy hỏi lại, hỏi xong mới nhớ ra, “Ngăn kéo thứ ba ở tủ đầu giường.”

Sở Húc Ninh quay người để lấy đồ, nhưng khi anh kéo ngăn kéo ra chỉ thấy một cái túi trống không, trong lòng anh như có tiếng sấm rền, không khỏi dở khóc dở cười.

Sở Húc Ninh cầm cái túi rỗng không ném vào thùng rác, sau đó cầm quần áo lót của cô bước tới gõ gõ vào cửa phòng phòng tắm, “Em thay đồ trước đi, anh qua nhà đối diện mượn cho em một ít.”

Sở Húc Ninh nói rồi cầm ghế, đặt quần áo trước cửa mới xoay người rời đi.

Sư Niệm ở bên trong phòng tắm, đôi mắt to của cô đảo tới đảo lui. Cô còn chưa nói gì cơ mà, người đàn ông này đã tự ý đi rồi, không cho cô trải nghiệm cảm giác ép chồng đi mua “bánh mì” nữa chứ.

Nhưng mà?

Sư Niệm ôm cái bụng đau đớn của mình, ngẩng đầu nhìn tờ lịch được dán bên cạnh tấm gương trong phòng tắm, đây là thói quen của cô, lúc rửa mặt chải đầu phải biết hôm nay là ngày nào.

Sư Niệm nhìn nhìn, bỗng cảm thấy hoảng sợ.

Sở Húc Ninh mượn được “bánh mì” ở nhà của Đoàn trưởng đoàn Hai phía đối diện. Lần này vợ của Đoàn trưởng nhìn anh mà không khỏi thấy lúng túng, nhưng Sở Húc Ninh không để ý lắm. Đến cả việc anh đi mượn cái này giúp vợ cũng vô cùng bình tĩnh.

Nhưng Sở Húc Ninh chưa kịp quay về, Sư Niệm đã một tay ôm bụng một tay bám vào tường đi ra. “Niệm Niệm.” Sở Húc Ninh vội vàng bước tới đỡ lấy cô, “Sao em đã ra ngoài rồi.”

“Không phải, không phải cái đó...” Sư Niệm nói, mặt mũi cổ trắng bệch, trên gò má đã có mồ hôi rơi xuống.

Sở Húc Ninh nghe mà không hiểu gì, VỢ của Đoàn trưởng đoàn Hai đột ngột kêu lên, “Không phải là có rồi đấy chứ?”

Chị ta nói xong, Sở Húc Ninh vẫn chưa hiểu, chị ta cũng cuống cả lên, “Mau đưa tới bệnh viện đi, đây là dấu hiệu sảy thai.”

Chị dâu dứt cầu, thứ đồ trong tay Sở Húc Ninh đã rơi xuống. Anh ôm ngang người cô lên, chạy như bay xuống nhà.

Anh vẫn không hiểu gì, nhưng anh nghe rõ hai chữ “sảy thai” kia.

Đoàn trưởng đoàn Hai cũng bước ra, “Chuyện gì thế?”

“Anh mau đi theo xem xem, em thấy tình trạng cô ấy không ổn đầu, để em đi gọi chị Cả.” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai nói rồi đẩy chồng mình đi xuống, còn mình nhanh chóng quay vào thay đồ.

Đoàn trưởng đoàn Hai xuống rất đúng lúc. Lúc này Sở Húc Ninh căn bản không thể nào lái xe được, cho nên Đoàn trưởng đoàn Hai liền lái xe đưa họ vào bệnh viện.

Khi được đưa vào phòng cấp cứu, Sư Niệm đã sắp ngất đi, trên người Sở Húc Ninh vẫn còn dính máu.

Đoàn trưởng đoàn Hai thấp thỏm trong lòng, thế này là... sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Vợ của Đoàn trưởng đoàn Một và vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai cũng đến ngay sau đó.

“Chuyện gì thế?” Vợ của Đoàn trưởng đoàn Một tên Triệu Quê Hương lớn giọng hỏi. Chị còn lớn hơn Triệu Uyển Uyển vài tuổi, cho nên lúc này trông chị càng giống trưởng bối hơn.

Vợ của Đoàn trưởng đoàn Hai nhìn thấy vết máu trên người Sở Húc Ninh, trong lòng càng bất an, vội vã kéo tay Triệu Quế Hương, tỏ ý bảo chị đi qua chỗ khác.

Lúc này Sở Húc Ninh đang thất thần đứng bên cạnh bức tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.