Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3280: Chương 3280: Lời cầu hôn chưa thốt thành lời, épai phát điên [8]




Sư Niệm nói xong cầu đó cũng không mở miệng thêm lần nào nữa, cho đến tận lúc trưa, Sở Húc Hiền và

Cố Tiểu An mới tới đây.

Cố Tiểu An ngồi xuống cạnh giường, nhìn Sư Niệm khóc tới đỏ ửng hai mắt, đưa tay ôm cô vào lòng, “Không sao đầu, không sao đâu, con còn nhỏ, mẹ không nên bảo con có con sớm như vậy.”

Thực ra Cố Tiểu An cũng tự trách mình, sáng sớm nay lúc con trai Cả gọi điện tới nhờ cô qua chăm sóc Sư Niệm, cô nghe giọng đã biết xảy ra chuyện lớn rồi.

Cô chưa từng nghe thấy con trai mình nói chuyện... bằng giọng nói không còn gì để lưu luyến như thế.

Sư Niệm được Cố Tiểu An ôm trong lòng mà vẫn không nói năng gì, đến cả ánh mắt cũng đờ đẫn.

Sở Húc Hiên nhìn thấy lại càng hiểu lời mà anh Cả nhờ anh nói, anh không làm sao nói ra được.

“Chị dâu, em giúp chị làm thủ tục xuất viện nhé, chúng ta về thành phố A trước đã.” Rốt cuộc thi Sở Húc Hiền vẫn không nói ra câu đó được.

“Không đầu, không đâu.” Sư Niệm đột ngột kêu lên.

Cố Tiểu An buông Sư Niệm ra, nhìn Sư Niệm kích động, cô đưa tay lau nước mắt cho Sư Niệm, “Niệm Niệm, chúng ta về thành phố A trước đã nhé, con ở đây mẹ không yên tâm.”

“Không không, đây là nhà con, con không đi đâu hết.” Sư Niệm đột nhiên kêu ầm lên, “Con đi rồi anh ấy sẽ không cần con nữa, con không đi đâu hết.”

Sư Niệm nói rồi bật khóc.

Cố Tiểu An càng nhìn càng thấy đau lòng, ôm chặt lấy Sư Niệm, “Được rồi, không đi, không đi, mẹ ở lại đây chăm sóc con, con đừng khóc nữa.”

“Con không đi đâu, con không đi đâu.”

“Được, được, không đi, không đi.” Cố Tiểu An dịu dàng an ủi cô, trong lòng vừa thương vừa trách con trai lớn nhà mình.

Cố Tiểu An biết tại sao Sở Húc Ninh lại bỏ đi vào lúc này, có lẽ con trai cô căn bản chưa hề đi, chỉ có điều đang trốn ở góc nào đó vì bất lực, nhưng không muốn liên lụy tới Sư Niệm thêm nữa.

Sở Húc Hiến nghe tiếng khóc của Sư Niệm mà không khỏi ngẩng đầu che giấu sự đau xót trong lòng, xoay người đi khỏi phòng, đóng cửa lại, bước về một góc cầu thang.

Trong một góc tối của cầu thang là bóng người tuyệt vọng đến mức co quắp lại.

“Em không nói ra được.” Sở Húc Hiên bước xuống cầu thang, ngồi xuống bậc thang cuối cùng, “Anh làm như là có phải với chị ấy không?”

“Sau đó thì sao, tiếp tục liên lụy cô ấy à? Hạng người như anh đáng ra phải chết lâu rồi.” Sở Húc Ninh bật cười ha hả, nhưng tiếng cười ấy lại xen lẫn với sự bị thương vô tận. Khi anh tưởng rằng anh đã có tất cả, ông trời tàn nhẫn tát cho anh một phát như đang nói với anh rằng, thứ cặn bã như anh không xứng đáng có được gì hết.

“Anh.” Sở Húc Hiên trầm giọng gọi, anh ngồi xổm, lại gần Sở Húc Ninh, hai tay nắm chặt vai anh trai mình, “Công lao của anh trong bao năm qua vẫn không bù đắp nổi khoản nợ sáu năm đó sao?”

Sở Húc Hiên siết rất mạnh, dường như muốn bóp vỡ xương bả vai của anh.

Anh biết rằng chuyện đứa bé này đã hoàn toàn đẩy Sở Húc Ninh vào địa ngục, sự tồn tại đầu tiên có gắn kết máu mủ với anh ấy lại biến mất bằng cách thức ấy. Đối với anh ấy mà nói, đây đúng là sự trừng phạt của ông trời, sự trừng phạt nghiêm trọng hơn bất kỳ hình phạt nào khác.

Đây là đả kích lớn nhất đối với anh kể từ khi anh muốn làm lại cuộc đời. Lần này, nó đã đánh thẳng vào nơi tăm tối nhất trong trái tim anh.

Đứng dậy được, anh có thể hoàn toàn rũ bỏ quá khứ. Không đứng dậy được, Sở Húc Hiên biết, người anh Cả mà ba anh luôn tự hào sẽ bị hủy hoại, bị hủy hoại hoàn toàn.

Sở Húc Ninh vẫn không nhúc nhích, anh giữ nguyên một tư thế như vậy từ đầu đến cuối.

Sở Húc Hiển từ từ buông đôi vai anh ra, “Muốn nói thì anh tự đi mà nói, em không nói được. Chị dâu vừa mất con, sao anh có thể làm thế được?” Sở Húc Hiện lớn tiếng chất vấn anh, “Anh thực sự điên rồi, anh ép mình phát điên rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.