Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1981: Chương 1981: Lời xin lỗi chân thành [4]




Bánh Bao Đậu cảm thấy chắc là anh trai không sao rồi, nhìn xem, còn có tinh thần cãi nhau với người ta cơ mà.

“Mẹ!” Bánh Bao Đậu bò xuống rồi chui vào lòng Thủy An Lạc, tính ngủ cùng mẹ.

Sở Ninh Dực nhướng mày. Anh cảm thấy tác dụng của mình chắc là để trông con trai không để thằng bé ngã xuống giường là được, vậy nên anh rất quả quyết gọi điện cho trợ lý, bảo cậu ta đem những công việc mình cần xử lý hôm nay tới.

Bánh Bao Rau vẫn nhất quyết không chịu liếc mắt nhìn bé con nào đó.

“Tôi không muốn thấy cậu!” Bánh Bao Rau hung hăng nói.

Tiểu Bất Điểm bĩu môi, quay lưng với Bánh Bao Rau, thế này là được rồi chứ gì.

Bánh Bao Rau: “...”

“Như vậy thì cậu không thấy tôi nữa rồi! Tôi thật sự không cố ý hại cậu bị thương.” Tiểu Bất Điểm chân thành nói.

Khuôn mặt của Bánh Bao Rau đen thui, thế này rõ ràng là cô nhóc kia không thấy nhóc, chứ không phải là nhóc không thấy cô mà?

“Cậu cố ý đẩy tôi!” Bánh Bao Rau hừ lạnh.

Tiểu Bất Điểm thở dài, cái này bé không phản bác, thế nhưng bé quả thật không ngờ Bánh Bao Rau sẽ bị thương.

Bánh Bao Rau hầm hừ nằm xuống, không nói gì nữa.

Tiểu Bất Điểm quay đầu lại rồi làm bộ đáng thương nhìn Bánh Bao Rau. Cô bé ghé vào giường, bàn tay nho nhỏ kéo ga trải giường: “Cậu có còn đau không?” Bánh Bao Rau không thèm để ý tới Tiểu Bất Điểm nhưng cô bé vẫn kiên trì bám vào bên giường, chốc chốc lại hỏi Bánh Bao Rau có khát không, có đói không?

Trông y hệt dáng vẻ của một cô vợ nhỏ.

“Cậu câm miệng đi được không hả!” Bánh Bao Rau bị làm phiền mãi cũng bực.

“Sở Lạc Duy!” Sở Ninh Dực bỗng nhiên răn một câu.

Tiểu Bất Điểm càng cảm thấy tủi thân, cái đầu nhỏ sắp chôn vào trong ngực đến nơi rồi.

Bánh Bao Rau bĩu môi không thèm nói nữa.

Tiểu Bất Điểm cúi đầu tủi thân một lát, lúc bé ngẩng đầu lên nhìn Bánh Bao Rau thì lại cười híp mắt: “Tôi đi rót nước cho cậu nhé! Chắc chắn là cậu khát rồi!”

Tiểu Bất Điểm còn chẳng cao bằng cái bàn vậy nên tất nhiên là bé không với tới. Tiểu Bất Điểm liền chạy đến bàn trà rồi đẩy một cái ghế nhỏ qua, sau đó trèo lên.

Sở Ninh Dực vẫn luôn chú ý hành động của bé con. Đến cả Bánh Bao Rau cũng nhìn chằm chằm. Con nhỏ ngu ngốc này không sợ bị ngã sao?

Vì là cái cốc thủy tinh nên Tiểu Bất Điểm cũng chỉ đổ đầy được một nửa, dù gì thì bình nước cũng khá nặng, hơn nữa nếu đổ đầy quá sẽ bị văng ra ngoài.

Bàn tay to lớn của Sở Ninh Dực đỡ đằng sau lưng của Tiểu Bất Điểm, sau đó nhanh chóng đặt cái ly sang bên giường.

Bánh Bao Rau kiêu ngạo quay đầu, không chấp nhận.

“Không nóng đâu.” Tiểu Bất Điểm vội vàng nói, có vẻ như cảm thấy Bánh Bao Rau sợ nước nóng nên mới không uống.

“Ai muốn uống nước chứ, tôi không khát.” Bánh Bao Rau nghiến răng nói: “Ba, con muốn đi vệ sinh.”

“Để tôi dìu cậu đi nhé!” Tiểu Bất Điểm xung phong nhận việc.

Khóe miệng của Sở Ninh Dực giật giật. Anh bế Bánh Bao Rau lên rồi đặt xuống đấ. Tiểu Bất Điểm lập tức chạy tới đỡ, hoàn toàn không thèm để ý sắc mặt lạnh tanh của Bánh Bao Rau.

“Chân của ba không tiện, để Tiểu Bất Điểm dìu con vào đi.” Sở Ninh Dực nhìn con gái nhà người ta bận trước bận sau, lại nhìn khuôn mặt lạnh te không thèm quan tâm của con trai mình thì đột nhiên có chút thương cảm cho Tiểu Bất Điểm.

Tiểu Bất Điểm vội vàng gật đầu: “Tôi dìu cậu, tôi dìu cậu.”

Bánh Bao Rau từ chối đẩy vài cái, đáng tiếc hiện giờ nhóc không có sức mà Tiểu Bất Điểm lại khỏe hơn nên nhóc không tránh được.

Tiểu Bất Điểm cười tít mắt nhìn Bánh Bao Rau, tựa như là vì bé con có thể làm được một chuyện gì đó cho Bánh Bao Rau nên rất vui vẻ.

Hai đứa nhỏ song song bước vào phòng tắm, một đứa thì kiêu ngạo một đứa lại có vẻ rất vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.