Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1471: Chương 1471: Lột xác [3]




“Có vẻ như anh ấy vẫn tin chắc rằng Nhã Nhã vẫn đang ở thành phố A.” Mân Hinh nói.

Thủy An Lạc nghe Mân Hinh kể lại như vậy thì có chút đau lòng, nhưng khi cô nghĩ đến những gì mà Kiều Nhã Nguyễn đã phải trải qua thì vẫn quả quyết đánh bay cảm giác đau lòng đó ra khỏi đầu.

Nhưng mà giác quan thứ sáu của Phong Phong đúng là rất tốt.

Đúng là Kiều Nhã Nguyễn vẫn còn ở thành phố A thật.

“Đáng đời!” Thủy An Lạc ôm gối rồi vùi vào ghế sofa, khẽ nói.

“Chị nghĩ lần này hẳn là anh ấy phải thấy rõ rồi chứ, con người mà, toàn để mất đi rồi mới biết quý trọng.” Mân Hinh thở dài nói.

Tiểu Bảo Bối bám vào mép bàn đi tới cạnh mẹ mình. Nhóc vươn tay muốn mẹ bế lên ghế, sau đó ngồi bên cạnh Thủy An Lạc tìm điều khiển từ xa.

“Con tìm cái này làm gì thế?” Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bảo Bối, quả nhiên nhìn thấy con trai bảo bối nhà mình thì tâm trạng cũng tốt lên.

“Ya...” Tiểu Bảo Bối chỉ chỉ vào tivi, nhóc nói muốn cho mẹ xem tivi.

“Chậc chậc chậc, còn biết muốn xem tivi thì phải lấy điều khiển cơ à. Con trai, con mau nói thật cho mẹ nghe, có phải con là người xuyên không tới không?” Thủy An Lạc nhéo nhéo hai cái má bầu bĩnh của Tiểu Bảo Bối rồi cười híp mắt hỏi.

Tiểu Bảo Bối: “...”

Mẹ lại lên cơn ngu ngốc rồi, thôi nhóc nên tự tìm thì hơn.

“Này, đâu phải mẹ không tìm cho con chứ?” Thủy An Lạc thấy Tiểu Bảo Bối muốn bỏ đi liền vội vàng nói.

Mân Hinh khẽ bật cười: “Tiểu Bảo Bối thông minh tới nỗi cả chị và An Phong Dương đều cảm thấy không bình thường.”

Tiểu Bảo Bối nghe được tên của mình thì lắc mông một cái. Nhóc quay đầu nhìn thẳng vào thím ba nhà mình. Nhóc có chỗ nào không bình thường chứ. Nhóc là em bé một tuổi ngốc nghếch siêu đáng yêu đấy.

Thủy An Lạc cười cười rồi cầm lấy chiếc điều khiển ở dưới đệm đưa cho Tiểu Bảo Bối: “Tổ tông, cho con, xem tivi đi.”

Tiểu Bảo Bối ngồi ngay ngắn lại, chớp chớp mắt nhìn mẹ.

Mẹ lại bị ngớ rồi hả?

Nhóc mới có một tuổi thì làm sao biết mở tivi thế nào được?

Mân Hinh phì cười một tiếng, phản ứng của Tiểu Bảo Bối khiến cô thấy buồn cười quá.

Thủy An Lạc: “...”

Được rồi, cô quên mất con trai nhà mình mới chỉ hơn một tuổi có một chút xíu thôi.

Thủy An Lạc mở tivi cho con trai, chuyển sang kênh có hoạt hình rồi mới đặt điều khiển xuống.

Tiểu Bảo Bối cười tít mắt tựa vào lòng mẹ mình, cũng chẳng biết nhóc đang xem cái gì nữa.

Tiếng mở cửa vang lên, Mân Hinh và Thủy An Lạc đồng thời nhìn về phía cửa.

Sở Ninh Dực đang thay giày bước vào nhà. Mân Hinh nghĩ chắc An Phong Dương cũng về rồi.

“Chị đưa Miên Miên về trước nhé.” Mân Hinh vừa nói vừa đứng dậy.

“Em...” Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt.

“Em gái phải về nhà mình rồi, ngày mai sẽ lại đến chơi.” Thủy An Lạc vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của con trai. Tiểu Miên Miên ngủ được cũng là nhờ công lao của nhóc đấy.

Nếu ngày mai lại đến thì nhóc cảm thấy hài lòng rồi.

Sau khi Mân Hinh bế Tiểu Miên Miên về, Sở Ninh Dực bước tới, dịu dàng cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc khẽ đẩy anh ra. Cô còn chưa kịp nói gì thì Tiểu Bảo Bối đã túm tay áo của cô, xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, sau đó bẹp một cái hôn lên môi mẹ mình.

Tiểu Bảo Bối hôn xong còn tỏ vẻ nghênh ngang đắc ý nhìn ba mình.

Sở Ninh Dực: “...”

Cái thằng nhóc trứng thối này!

Thủy An Lạc: “...”

Xem đi, đây chính là cái mà cô muốn nói đấy. Lần nào Sở Ninh Dực cũng chẳng thèm để ý đến Tiểu Bảo Bối mà hôn cô, anh không sợ dạy hư con trai mình sao.

Sở Ninh Dực vỗ một phát lên đầu con trai mình rồi mới ngồi xuống bên cạnh Thủy An Lạc: “Phong Tứ nhập viện rồi, cậu ta nằm bất tỉnh trên đường rồi được người ta đưa vào bệnh viện.”

Ây cha...

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối lắc lắc: “Nghiêm trọng đến thế sao?”

“Còn nghiêm trọng hơn thế nữa, ba của Phong Phong là Phong Chính đang tới.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.