Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 656: Chương 656: Lột xác [7]




Trên giường lớn xộc xệch lộn xộn, Thủy An Lạc hơi đỏ mặt một chút rồi nhanh chóng dọn ra một chỗ nhỏ, sau đó mới đặt Tiểu Bảo Bối lên giường.

Nhưng Tiểu Bảo Bối đang ốm nên tâm trạng rất khó ở, mẹ mới vừa buông ra một cái là nhóc bắt đầu giùng giằng khóc lên.

Lần này không phải nhỏ giọng thút thít nữa mà là khóc toáng lên đến kinh thiên động địa.

Thủy An Lạc vội vội vàng vàng bế con trai lên rồi để nhóc tựa lên vai mình, tay nhẹ nhàng vỗ về trên cái lưng nhỏ để thông khí cho nhóc.

Sở Ninh Dực nhíu chặt chân mày nhìn Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi tới đi lui trong phòng, hai chân của cô vẫn đang run rẩy nhưng vẫn nhịn xuống mà nhỏ giọng dỗ dành Tiểu Bảo Bối ồn ào khóc quấy.

Sở Ninh Dực bước qua rồi đưa tay định ôm lấy Tiểu Bảo Bối: “Để anh bế nó.”

“Hư...” Tiểu Bảo Bối xoay người một cái, cánh tay nhỏ xíu mập mạp đánh một cái về phía ba mình, rõ ràng nhóc không muốn cho ba bế.

Từ sau khi Tiểu Bảo Bối trở về thì quấn quýt lấy ba như muốn quên cả mẹ, thế mà hôm nay lại không chịu để ba bế mình, thậm chí còn có chút nóng nảy.

Sở Ninh Dực cau mày, Thủy An Lạc cũng bị thái độ của con trai làm giật mình.

Chuyện này hình như hơi sai sai thì phải.

“Tiểu Bảo Bối, để ba bế con có được không? Mẹ thật sự rất mệt.” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai rồi nhỏ giọng lên tiếng.

Tiểu Bảo Bối vẫn nhất quyết không nghe. Nhóc con thở hổn hển dùng hai cánh tay bé xíu ôm chặt lấy cổ của mẹ, rõ ràng là đang bài xích daddy nhà mình.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Chuyện gì thế nhỉ?”

Từ trước tới nay Tiểu Bảo Bối chưa bao giờ như vậy cả.

Thím Vu nhanh chóng cầm rượu cồn cùng với thuốc hạ sốt đã pha sẵn vào bình sữa tới. Bà giúp Thủy An Lạc lau người cho Tiểu Bảo Bối rồi lại đút thuốc cho nhóc.

Nhưng Tiểu Bảo Bối nhất quyết không cho Sở Ninh Dực đến gần, chỉ gần anh tới gần chút là nhóc lại khóc lên.

Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ lên người Tiểu Bảo Bối, chờ bé con hạ sốt rồi dỗ nhóc đi ngủ.

“Trẻ con tuy nhỏ thật, nhưng nó cũng hiểu nhiều chuyện. Tiểu thiếu gia chắc là sợ ba bắt nạt mẹ đấy.” Thím Vu nhìn Sở Ninh Dực đang bị Tiểu Bảo Bối ghét bỏ, bà liền quay sang xoa đầu cu cậu.

Thủy An Lạc nghe thím Vu nói vậy thì trong lòng thấy chua xót mấy phần, cô thật sự đã yếu đuối đến mức này rồi sao? Ngay cả đứa con trai còn chưa được một tuổi cũng phải bắt đầu bảo vệ cô.

Sở Ninh Dực nhìn Tiểu Bảo Bối rồi cũng không tiếp tục tới gần nữa. Anh vào phòng tắm thay đồ rồi mới sang phòng làm việc của mình.

Bị con trai của mình ghét bỏ là cảm giác thế nào.

Đối với Sở Ninh Dực mà nói thì đây cũng là một trải nghiệm rất mới, vừa chua xót lại vừa đau đớn.

Thủy An Lạc ngẩng nhìn Sở Ninh Dực đang đi ra ngoài, rồi lại cúi đầu nhìn con trai y như sư tử con của mình. Có lẽ cô không nên tiếp tục như vậy nữa, nếu cứ tiếp tục yếu hèn mà người chịu tổn thương lại là những người bên cạnh mình thì cô thà rằng thay đổi bản thân còn hơn.

Tiểu Bảo Bối hạ sốt không bao lâu thì bắt đầu ngủ thiếp đi. Thủy An Lạc đặt bé lên giường rồi lết hai chân run rẩy về phòng mình thay quần áo.

Thủy An Lạc đứng trước gương nhìn những dấu vết trên người mình không nhịn được phỉ nhổ Sở Ninh Dực một chập từ đầu tới chân, may mà bây giờ không phải mùa hè, nếu không thì hôm nay cô khỏi cần ra ngoài gặp người khác nữa.

Thủy An Lạc thay một chiếc áo lông cao cổ màu trắng, buộc tóc thành kiểu tóc đuôi ngựa rồi ngắm mình trong gương: “Trông thế này liệu có phải hơi trẻ trung quá không nhỉ?” Thủy An Lạc tự lẩm bẩm hoài nghi, cái dáng vẻ như thế này đâu có hợp với Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc cẩn thận đi đến phòng làm việc của anh. Mặc dù bây giờ cô chỉ mong được ngủ một giấc, nhưng chuyện còn chưa giải quyết xong thì cô vẫn chưa thể ngủ được.

Thủy An Lạc bước tới trước cửa phòng, sau đó hít một hơi thật sâu rồi mới gõ nhẹ lên cửa.

Lúc này, mặt trở cũng đã lên cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.