Lúc Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đi đến cửa phòng khách, không ít họ hàng đã đứng đợi sẵn ở đó. Hồi hai người kết hôn, cô từng gặp đám cô dì chú bác này một lần rồi nhưng chẳng nhớ ai cả.
Sau hai năm, giờ gặp lại thì Thủy An Lạc thật sự mờ mịt thật luôn.
Tại sao cô lại nghe lời anh rồi tới đây nhỉ?
Đây đều là người nhà của anh, còn cô cùng lắm cũng chỉ là mẹ của con anh thôi!
Thế mà giờ cô lại tới thật này!
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực: Tôi có thể chuồn được không?
Sở Ninh Dực nhíu mày: Em nói xem?
Anh sát lại gần Thủy An Lạc, thì thầm bên tai cô: “Thật ra là em sợ họ nhân cơ hội này giới thiệu bạn gái cho anh chứ gì.”
“Xì...” Thủy An Lạc thầm nghĩ anh đúng là đồ mặt dày.
“Ninh Dực về rồi đấy à, chắc đây là Tiểu Lạc Ninh hả, giống con hồi còn bé ghê cơ.” Đúng lúc Thủy An Lạc đang định khinh bỉ anh vài câu thì bỗng có giọng của một người phụ nữ vang lên.
Sở Ninh Dực ngẩng lên, nhưng trên mặt lại chẳng có vẻ gì là tươi cười. Một tay anh ôm lấy vai Thủy An Lạc, thản nhiên nói: “Cô, lâu rồi không gặp.”
Thủy An Lạc có biết đến sự tồn tại của cô Sở Ninh Dực, nhưng hôm nay mới chính thức được xem là lần gặp mặt đầu tiên.
Có vẻ như cô của Sở Ninh Dực không để ý đến thái độ của anh. Bà nhìn Thủy An Lạc cười, “Lạc Lạc, còn nhớ cô không? Hồi hai đứa kết hôn cô cũng tới đấy.”
Sở Cẩm Vân là một người phụ nữ dịu dàng, lúc nói chuyện với Thủy An Lạc bà cũng rất nhẹ nhàng với cô.
“Cháu chào cô.” Thủy An Lạc lễ phép chào, không siểm nịnh, cũng không có vẻ gì là sợ sệt cả.
Nhưng cô muốn nói với cô của Sở Ninh Dực là, lúc hai người họ ly hôn thì cô không có mặt ở đó.
“Đừng đứng mãi ở cửa như thế, mau vào đi.” Sở Cẩm Vân mỉm cười nói rồi đón hai người vào trong.
“Mẹ ơi, Ninh Dực với Lạc Lạc đến rồi này, còn cho cả Tiểu Lạc Ninh đến nữa, con thấy thằng bé giống y chang Ninh Dực hồi nhỏ luôn ấy.” Cô hai cười nói.
Thủy An Lạc ngẩng lên, đối diện với ánh mắt thăm dò của Kiều Tuệ Hòa.
Kiều Tuệ Hòa đứng dậy nheo mắt nhìn Thủy An Lạc, hờ hững nói: “Tôi đã bảo không cho cô đến đây rồi cơ mà?”
Bà vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên gượng gạo, có mấy người từ già đến trẻ định tới chào hỏi Sở Ninh Dực nhưng lúc này cũng phải tạm dừng bước.
Thủy An Lạc nhíu mày, cũng không nói gì cả.
Sở Ninh Dực vẫn đứng ôm vai Thủy An Lạc, chỉ có điều anh ôm cô chặt hơn, đặt hộp quà lên bàn xong liền hời hợt nói, “Đây là quà Tiểu Lạc Ninh chọn tặng bà. Nếu như bà nội đã không hoan nghênh chúng cháu, vậy chúng cháu xin phép về trước đây.”
Anh vẫn nói với giọng điệu thản nhiên như thế, không hỏi Thủy An Lạc là bà nói không cho cô tới đây lúc nào, mà chỉ bằng một câu nói liền thể hiện rõ luôn thái độ của mình rằng anh sẽ bảo vệ cô.
Thậm chí anh còn chẳng thèm xin bà đừng nói ra những lời như vậy mà đưa hai mẹ con Thủy An Lạc về luôn.
Anh làm như vậy là bởi vì anh không cho phép người phụ nữ của mình phải chịu bất cứ nỗi tủi nhục nào cả.
“A pù ~” Cặp mắt to tròn của Tiểu Bảo Bối đảo quanh, bé con chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi trông thấy nhiều người quá nên nhóc vẫn còn đang lơ mơ đây này.
Bầu không khí lại rơi vào trạng thái khó xử. Tiểu Bảo Bối ê a buồn bực rúc vào lòng mẹ, có vẻ như cậu bé không thích nơi này.
Người giúp việc băng qua đám người đang ngẩn ra kia, bước tới bên cạnh Kiều Tuệ Hòa, thì thầm vào tai bà: “Lão phu nhân, Mặc thiếu gia đến rồi.” <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->