Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 848: Chương 848: Màn cầu hôn đa chiều của sở tổng [2]




Thủy An Lạc bỗng cảm thấy cô không thể nào chấp nhận nổi chuyện này.

Cô vẫn luôn muốn anh cầu hôn mình, còn anh lại một mực từ chối, hóa ra anh đã chuẩn bị xong hết từ lâu rồi sao?

Sở Ninh Dực nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, ý bảo cô quay đầu lại, nhưng Thủy An Lạc không thấy gì cả, thậm chí một người đi đường cũng không thấy.

Anh bảo cô nhìn gì vậy?

“Thủy An Lạc, có một số việc anh chỉ làm một lần, và có những điều anh chỉ nói một lần thôi!” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng rồi kéo cô đi vào giữa hình trái tim.

Thủy An Lạc còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng tận sâu trong nội tâm thì lại đang gào thét: Má, bà đây lại sắp nổi tiếng rồi!

Cô phát hiện, cứ mối lần xuất hiện chung với Sở Ninh Dực là y như rằng chỉ có một lợi ích, đó chính là động tí lại lên trang nhất.

Sở Ninh Dực vỗ tay một cái. Thủy An Lạc vốn còn định hỏi anh làm gì vậy, nhưng không ngờ cô chưa kịp hỏi thì giữa không trung trống trải lại xuất hiện một đường cong có thể nhìn thấy được.

Cô không biết nó được bắt đầu từ đâu, một không gian không có thể tích, không có diện tích, nối dọc với nó là một đường kẻ, được gọi là không gian một chiều.

Mà bên dưới đường kẻ đó là từng tấm hình dần xuất hiện, bức hình khi Thủy An Lạc còn bé, khi cô học trung học, thậm chí cả hình lúc học đại học nữa. Cô khi ấy trông thật ngốc nghếch đáng yêu, mà ngay trên đó là những tấm hình sau khi cô kết hôn với Sở Ninh Dực, có anh, có cô, có cả con của họ.

Mà vì bức ảnh có diện tích tồn tại, nên cũng có thể được gọi là không gian hai chiều.

Thủy An Lạc biết cái đường kia chính là thời điểm khi cô nghỉ hè năm nhất đại học, là ranh giới đánh dấu lần đầu tiên anh gặp cô.

Thủy An Lạc không thể tin nổi mà quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Anh...”

Thật ra cái cô mong muốn chỉ là một lời cầu hôn rất bình thường mà thôi. Sở tổng à, anh khoa trương như thế liệu có ổn không vậy?

“Nhìn có hiểu không?” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng hỏi một câu, chân mày còn khẽ nhíu lại như thể anh thật sự sợ rằng cô xem không thể hiểu nổi mấy thứ này.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, không thèm trả lời.

Sở Ninh Dực hơi giơ tay phải lên, những hình ảnh trên màn hình lập tức biến mất, tiếp đó trên đường kẻ dần dần biến đổi thành hình ảnh lập thể của cánh cửa biệt thự cùng các bậc thang, sau đó căn nhà hiện lên qua hình ảnh không gian ba chiều.

Thủy An Lạc khiếp sợ, Sở tổng cầu hôn thôi mà cũng cần dùng công nghệ cao như vậy sao?

Trên màn hình, một cô gái theo mẹ bước xuống xe, nhẹ nhàng theo mẹ bước vào căn nhà ấy. Thủy An Lạc nhận ra đó là đoạn video cắt ra từ camera an ninh trước cổng Sở gia.

“Lạc Lạc, từ lúc em bước vào căn nhà đó đến nay đã là một nghìn ngày, cũng có nghĩa là em đã bước vào sinh mạng của anh một nghìn ngày!” Sở Ninh Dực đứng sau lưng nhẹ nhàng dùng hai tay ôm lấy eo của Thủy An Lạc, rồi cùng cô ngẩng lên nhìn những hình ảnh kia.

Công nghệ tivi trong suốt mới nhất hoàn toàn không thể biết được màn hình đang ở đâu, nhưng vẫn có thể thấy được những hình ảnh diễn ra trên đó rất rõ ràng.

Một nghìn ngày?

Thủy An Lạc có chút giật mình, họ đã quen biết lâu đến vậy rồi sao?

Nhưng cô hoàn toàn chẳng nhớ gì cả?

Trong video có hình ảnh sau khi hai người họ kết hôn, có Thủy An Lạc một mình cô đơn. Chóp mũi của cô hơi cay cay, cô không biết anh lấy được những video này từ đâu mà lại có thể rõ ràng những chuyện mà cô đã làm như vậy.

Một mình trải qua ngày cuối tuần, một mình ăn ba bữa cơm, cô đơn suốt đêm dài.

Một mình ngồi bên bệ cửa sổ ngẩn người, một mình nhìn những bông tuyết rơi tán loạn ngoài của sổ.

Cuối cùng hai người kiên quyết ly hôn, cô và mẹ mình bỏ đi trong cảnh tiêu điều, tiếp đó là sự ra đời của Tiểu Bảo Bối, tất cả mọi thứ đã trôi qua trong quá khứ giờ lại được bày ra trước mắt.

Như thể cô đang đứng ở một nơi gọi là tương lai, nhìn về quá khứ của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.