Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3463: Chương 3463: Màn cầu hôn thế kỷ [1]




Cố Tỉ Thành ngồi bên cạnh bà ngoại không nói gì, giống như là ngầm đồng ý với lời nói của bà.

Bà lão cũng không tức giận, chỉ tiếp tục xem chương trình trên tivi, hoàn toàn không có ý định đi nghỉ ngơi.

“Hay là... bà cùng cháu về thành phố B đi. Bà cứ ở đây có ai chăm sóc được bà đâu?” Cố Tỉ Thành nhìn bà ngoại của mình, đánh tiếng về chuyện này một lần nữa.

Bà lão hơi liếc mắt nhìn anh: “Mẹ của cháu bảo cháu tới đây đúng không?”

“Nói vậy cũng không sai.” Cố Tỉ Thành nói thẳng.

“Biến!” Bà lão tức giận nói.

Cố Tỉ Thành nhún nhún vai, thật sự rất nghe lời, nói biến là biến lên nhà luôn.

Dù sao đây cũng là chuyện giữa bà ngoại và mẹ của anh, anh không có quyền tham gia nên chỉ còn cách mặc kệ.

Sau khi quay về phòng, Cố Tỉ Thành nằm lăn ra giường. Sở Lạc Nhất tự động chui vào lồng ngực của anh.

“Ngày mai mình về đi.” Sở Lạc Nhất thấp giọng nói.

“Ngủ đi, không sao.” Cố Tỉ Thành khẽ nói rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Nhưng mà không chờ được đến sáng ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng Cố Tỉ Thành đã gọi Sở Lạc Nhất thức dậy, giúp cô mặc quần áo rồi kéo cô rời đi.

“Làm sao thế?” Sở Lạc Nhất mơ mơ màng màng hỏi.

“Không có chuyện gì, chúng ta trở về trước.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa giúp cô cài chắc dây an toàn sau đó hôn lên môi của cô một cái.

Cuối cùng khởi động xe, rời khỏi đây.

Lúc này Sở Lạc Nhất cuối cùng cũng tỉnh ngủ. Cô chớp chớp mắt nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài: “Anh lấy xe ở đâu ra đấy?”

“Ăn trộm.” Cố Tỉ Thành trả lời, không rõ tâm tình là tốt hay là không tốt bởi vì nhìn không ra.

Sở Lạc Nhất cảm nhận được hẳn anh không làm thế này là vì nhiệm vụ, nếu không anh đã không mang cô đi cùng.

Vậy chẳng lẽ Cố Tỉ Thành đột nhiên quay về là do bị mấy gã lính quèn kia làm cho tức giận cho nên mới đột ngột xuất hiện?

Sở Lạc Nhất ở quân bộ ngủ một giấc tới tận hừng sáng, hoàn toàn không biết đám người trong quân bộ đã bị chỉnh thành cái bộ dạng gì rồi.

Sau khi Cố Tỉ Thành quay về lập tức cắm đầu vào việc tuyển chọn tân binh, còn về phần hứa hẹn với Sở Lạc Nhất thì chỉ có thể để lần sau, rồi lại để lần sau nữa.

***

Trước Tết Nguyên Tiêu, doanh thu mảng phim ảnh của Sở Thị đã đạt tới ngưỡng cao nhất từ trước tới nay trong lịch sử, khiến mảng điện ảnh và truyền hình của Sở Thị được đẩy lên một tầm cao mới. Khó khăn đầu tiên mà Sở Lạc Duy phải đối mặt khi tiếp nhận Sở Thị đã được giải quyết một cách đẹp đẽ, khiến tất cả mọi người đều khắc ghi hình ảnh cậu thiếu niên mười chín tuổi năm ấy.

Tết Nguyên Đán qua đi, Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã đang ngồi trong phòng khách xem tivi thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, quay đầu nhìn lại liền thấy Sở Vi ăn mặc chỉnh tề đứng ở đó.

“Chậc chậc chậc, đi coi mắt chắc luôn nè! Anh Sở Vi, năm nay còn chưa qua ngày mười lăm đâu, chắc đã coi mắt vài chục lần rồi đấy nhỉ?” Kiều Vi Nhã có chút hả hê nói.

Sở Vi cho cô một ánh mắt biết điều đi, sau đó cầm chìa khóa ra ngoài.

Sau khi Sở Vi đi rồi Kiều Vi Nhã nhìn về phía Sở Lạc Duy rồi nói: “Chắc không phải mẹ nuôi tính gả anh Sở Vi ra ngoài trong năm nay chứ? Em cảm thấy anh Sở Vi sắp phát điên rồi!”

“Ừ, có điên hay không thì liên quan gì đến tôi? Cũng đâu phải là tôi điên.” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên.

Kiều Vi Nhã: “...”

Đáng lẽ cô không nên trông cậy người này sẽ có cái gì gọi là cảm xúc đồng cảm, cho nên thật sự là mở mang tầm mắt!

Anh em huynh đệ cái gì, vô dụng hết!

Đối tượng coi mắt lần này của Sở Vi là thiên kim của một gia đình đối tác của Sở Ninh Dực, có người nói cô gái này thi đỗ đại học gì gì đó rất nổi tiếng ở Mỹ, đến tháng năm là sẽ ra nước ngoài.

Sở Vi nghĩ ngay cả người sắp ra nước ngoài mà Thủy An Lạc cũng tìm cho cậu, thật là quá có tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.