Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3467: Chương 3467: Màn cầu hôn thế kỷ [5]




Mấy thứ Sư Niệm mua dần dần được đưa đến. Sở Húc Ninh nhìn đống đồ mà chỉ thấy hoa cả mắt.

Đồ trong nhà càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức mỗi lần Sở Húc Ninh về nhà đều cảm thấy trong nhà lại có gì đó thay đổi.

Lò nướng mà Sư Niệm chọn là cái cao cấp nhất, cũng chính là lò nướng bánh chuyên dùng cho tiệm bánh trong truyền thuyết, đáng tiếc nó lớn quá nên lúc Sư Niệm nhận hàng chỉ đành trả lại rồi chọn một cái lò nướng dành cho gia đình khác.

Sở Húc Ninh: “...”

Cô bé này sống qua ngày thật không dễ dàng.

“Em bớt tự làm khổ mình đi.” Sở Húc Ninh cảm thấy não của mình đang giật thình thịch. Anh nhìn Sư Niệm đang khệ nệ ôm một chiếc thùng thì vội vài đỡ lấy. Chiếc thùng phải nặng khoảng độ năm cân.

“Ai làm khổ chứ, đây là nguyên liệu để làm bánh ngọt đó, nhỡ đâu có thất bại thì em có thể làm thử lại thêm vài lần!” Sư Niệm bay tới ghế sofa, đổ nước ra uống mấy ngụm lớn rồi nhìn người đang chuyển đồ vào phòng bếp cho mình.

“Người khác là mua đồ, còn em đây là mua buôn luôn rồi!” Sở Húc Ninh vừa nói vừa bước ra khỏi phòng bếp rồi ngồi xuống cạnh Sư Niệm, lời này của anh cũng không phải là không có căn cứ, bởi vì Sư Niệm thật sự có tật xấu này, mua cái gì cũng phải mua ít nhất hai thứ, lần nào cũng phải đem bán bớt.

Sư Niệm chớp chớp mắt rồi nằm lên đùi của anh: “Như vậy mới đảm bảo mà, khi nào thì đi gặp người thợ may kia thế, bây giờ thì để em tắm rồi đi luôn.”

Sở Húc Ninh dứt khoát đẩy cô một cái, ý bảo cô mau đi tắm đi.

***

Thành phố A tuy nhỏ nhưng quả thật có một nơi cho các bậc thầy tụ họp lại, ví dụ như nơi mà hai người họ định đến chính là nơi tụ tập của những bậc thầy trong đủ loại ngành nghề.

Sư Niệm theo Sở Húc Ninh vào tiệm, đa số sản phẩm trưng bày trong này là áo cưới và sườn xám. Sư Niệm quay đầu nhìn Sở Húc Ninh, nói: “Anh muốn tặng cô ấy sườn xám sao?”

Hoàn toàn không có một chút nghi ngờ nào.

Sở Húc Ninh không nói nhiều nên đương nhiên là không trả lời cô, thay vào đó anh dứt khoát đẩy cô vào, nói vài câu với người thợ may kia rồi đi đến chỗ khác xem quần áo.

Sư Niệm bĩu môi, nghĩ có lẽ anh đã chọn sẵn kiểu dáng rồi. Anh luôn tốt với Âu Dương Tử Huyên đến mức khiến người khác đố kỵ.

Sở Húc Ninh thấy Sư Niệm đứng đó ủ rũ không vui thì khóe miệng không nhịn được phải nhếch lên. Dù có thế nào thì Huyên Huyên vẫn là em gái của anh, là em dâu của anh, sao anh có thể ôm suy nghĩ khác với cô ấy chứ.

Chỉ tiếc cái người nào đó vẫn luôn thiếu tự tin như vậy.

Mà nguyên nhân khiến cô không có sự tự tin này bắt nguồn từ anh, cho nên anh phải chịu trách nhiệm.

Sư Niệm lấy số đo xong liền chạy qua tìm Sở Húc Ninh, lúc này Sở Húc Ninh đang xem áo cưới.

“Anh xem cái gì đó?” Sư Niệm ôm lấy cánh tay của Sở Húc Ninh, ánh mắt vô thức tránh những bộ váy cưới kia.

“Em thấy cái này thế nào?” Sở Húc Ninh ôm lấy Sư Niệm, bảo cô phải nhìn vào chiếc váy cưới.

“Đẹp lắm, em đo xong rồi, anh có gì cần nói với ông ấy không?” Sư Niệm chỉ liếc nhanh một cái rồi chẳng buồn để tâm đã trả lời luôn.

Sở Húc Ninh: “...”

“Thật ra em muốn gạt anh thì không cần phải nói qua loa lấy lệ như vậy đâu!” Sở Húc Ninh hừ lạnh một tiếng.

Sư Niệm: “...”

Này mà cũng nghe ra được, thôi được rồi, đây là do cô bất cẩn.

“Đẹp mà, thật sự đẹp lắm đó, anh nhìn thiết kế này đi, anh xem chất liệu đi, anh xem...”

Sở Húc Ninh dứt khoát mặc kệ ai đó mà đi thẳng tới quầy hàng bên kia.

“Này...” Sư Niệm kêu lên một tiếng rồi vội vàng chạy theo: “Anh muốn làm gì thế? Chẳng phải là đến lấy số đo sao, đã lấy số đo rồi mà!” Vậy nên Sư Niệm hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao đột nhiên Sở Húc Ninh lại tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.