Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 513: Chương 513: Mẹ em sắp kết hôn rồi




Vừa nghe thấy Thủy An Lạc nói vậy, bàn tay Sở Ninh Dực đang vuốt ve lưng cô lại hơi ngừng lại, nhưng vì Thủy An Lạc vẫn đang mải nói nên cũng không phát hiện ra.

“Ba em còn chưa tỉnh, di chuyển quá nhiều không tốt cho ông ấy đâu!” Sở Ninh Dực nhàn nhạt lên tiếng: “Chờ qua mấy ngày nữa để vết thương của em khá hơn rồi, anh sẽ dẫn em đi gặp ông ấy!”

Thủy An Lạc ngẩng lên: “Di chuyển một lần không sao đâu, anh làm sao biết nhiều bằng em được?” Thủy An Lạc hơi bĩu môi.

“Một người trượt bốn trên tổng số năm môn trong một năm học như em mà cũng không biết xấu hổ nói biết nhiều hơn anh ấy hả?” Sở Ninh Dực nhướng mày hừ lạnh một tiếng.

Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, thôi coi như cô chưa nói gì đi.

Những ngày kế tiếp, ban ngày thì thím Vu đưa Tiểu Bảo Bối tới bệnh viện thăm Thủy An Lạc, buổi tối lại đưa nhóc về. Thủy An Lạc bị Sở Cai Tù gắt gao trông coi nên chỉ có thể ngoan ngoãn nằm đó dưỡng thương.

Ban ngày Kiều Nhã Nguyễn cũng sẽ đến, Phong Phong cũng tới. Cơ mà Thủy An Lạc đảm bảo tên này hoàn toàn không phải là đến để thăm mình, bởi vì ánh mắt của anh ta dường như chỉ dính chặt vào người Kiều Nhã Nguyễn thôi.

Trong khoảng thời gian Thủy An Lạc nằm viện, sự thay đổi lớn nhất chính là chuyện Tiểu Bảo Bối đã bắt đầu tập đứng, mặc dù mới chỉ đứng được mấy giây thôi nhưng đối với Thủy An Lạc mà nói thì đây chính là sự kinh ngạc quá đỗi vui mừng rồi.

“Tiểu Bảo Bối, nhìn mẹ này, nhìn mẹ này.” Thủy An Lạc ngồi trên cái thảm do Sở Ninh Dực mang tới, hai cánh tay đang đỡ lấy Tiểu Bảo Bối từ từ buông ra muốn để nhóc xoay người lại. Ai ngờ Tiểu Bảo Bối vừa mới nghiêng đầu thì cái mông cũng ngồi phệt xuống đất luôn.

Được rồi, xoay người lại thất bại rồi.

Sở Ninh Dực ngồi trên ghế sofa bên cạnh, còn đang mải cầm báo cáo xem, vừa ký vừa nói: “Nó đứng còn chưa vững, em còn bảo nó quay người?”

Thủy An Lạc bĩu môi rồi lại bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy, lần này cô để thằng bé đứng đối diện với mình luôn: “Một, hai, ba...”

Thủy An Lạc vừa mới đếm tới ba thì cái mông của Tiểu Bảo Bối lại ngồi phệt xuống đất.

“Được rồi, lần này được hẳn ba giây, có tiến bộ!” Thủy An Lạc vừa nói vừa với lấy táo trong bát con đưa cho nhóc.

Tiểu Bảo Bối há miệng nhận lấy, sau đó nằm luôn trên thảm vừa đá chân nhỏ vừa ăn táo, vì một chút táo này mà nhóc con cũng vất vả quá đi.

“Vết thương đóng vảy hết rồi, em có thể xuất viện chưa?” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực. Anh ở trong viện cả tuần với cô rồi, công việc gì cũng mang đến đây làm khiến cô thấy mà đau lòng.

Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn đôi mắt to tròn đang chớp lấy chớp để của Thủy An Lạc. Tính thử thời gian thì cũng sắp tới lúc họ đến Provence rồi, nhưng trước khi đi cô vẫn muốn gặp Thủy Mặc Vân.

“Ừ, để ngày mai đi, mai sẽ xuất viện, sau đó đi gặp ba em một chút rồi chúng ta lên đường tới Provence.”

“Provence?” Thủy An Lạc giật mình: “Để làm gì?”

“Mẹ em sắp kết hôn rồi!” Sở Ninh Dực cầm thiệp cưới đặt bên cạnh lên.

“Mẹ em kết hôn á, sao em lại không biết gì hết?” Thủy An Lạc kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi vội vội vàng vàng bế con trai lên, phi tới cầm lấy tấm thiệp cưới, mở ra nhìn thì đúng là tên của mẹ cô có trên đó thật.

Hình nền của tấm thiệp là mẹ cô đang mặc váy cưới. Long Man Ngân là kiểu người xinh đẹp đến sững sờ. Lạc Vân lại là một người trông còn yêu nghiệt hơn của Sở Ninh Dực. Thế nên ảnh cưới của họ càng khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.

“Mẹ kết hôn mà chẳng nói gì với em cả.” Thủy An Lạc cảm thấy cực kỳ tủi thân. Ngày nào mẹ cũng gọi điện thoại hỏi xem sức khỏe của cô thế nào, nhưng lại chẳng động chạm gì tới chuyện bà sắp kết hôn cả.

“Chắc bà ấy tưởng là anh nói cho em biết rồi đấy.” Sở Ninh Dực nhẹ nhàng an ủi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.