Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2497: Chương 2497: Mẹ tân nhạc nói, cậu bác sĩ mặc đó thật đẹp trai [4]




Mặc Lộ Túc càng cau mày chặt hơn, bận cả tối chỉ vì bội thực với thủng dạ dày, giờ anh sắp đói đến mức bụng kẹp lép lại rồi, giờ còn có cả bệnh nhân tự rước phiền vào mình à?

“Người nhà của bệnh nhân là bác sĩ sao? Thủng dạ dày là bệnh mà cô ta có thể kết luận được à?” Mặc Lộ Túc nói tới đây đã sải bước ra ngoài.

Cô y tá đi theo sau, thỏ thẻ nói, “Người nhà bệnh nhân là bác sĩ, và còn là người quen của anh nữa.”

Nhưng Mặc Lộ Túc không nghe thấy câu này, chờ anh vào đến phòng phẫu thuật rồi, tất cả đều đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn đợi mỗi bác sĩ mổ chính là anh thôi.

Tân Nhạc nghe tiếng bước chân vội ngoảnh lại, “Bác sĩ, em trai tôi...”

Tân Nhạc còn chưa dứt lời, cả người đã sững cả lại.

Mặc Lộ Túc cũng ngẩn ra.

Cô y tá lẳng lặng theo sau, trưng ra cái vẻ “Tôi đã bảo người nhà của bệnh nhân người ta đã nói rồi mà“.

Tân Nhạc không thể ngờ được rằng bác sĩ trực ban hôm nay vẫn là Mặc Lộ Túc, dù sao thì đêm qua anh cũng đã trực rồi, cho nên cô mới dám đưa Tân Dương tới đây.

Mặc Lộ Túc chỉ liếc cô một cái rồi đi thẳng vào phòng phẫu thuật, nếu đã là cô nói vậy thì sẽ không sai.

Chỉ có điều sao Tân Dương lại ở đây?

Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc đi vào, không biết là cảm thấy căng thẳng hơn hay bỗng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm đến lạ.

Tân Dương không phải bị thủng dạ dày vì uống rượu, mà vì ăn uống không điều độ, buổi tối lại ăn sủi cảo với rau hẹ nên mới bị thủng dạ dày, may mà được đưa đến bệnh viện kịp thời cho nên cũng không bị nguy hiểm quá nghiêm trọng.

Lúc Mặc Lộ Túc đi ra đã là hai tiếng sau. Tân Dương cũng được đưa vào phòng theo dõi.

Tân Nhạc vẫn đợi ở ngoài, Mặc Lộ Túc tháo khẩu trang xuống, đứng cạnh Tân Nhạc, cúi nhìn người con gái đang rũ mắt trước mặt mình.

“Không sao nữa rồi, chắc thằng bé bị bội thực rồi ăn uống không điều độ thôi.” Mặc Lộ Túc thông báo với đúng chức trách của mình.

“Cảm ơn anh.” Tân Nhạc khẽ nói, sau đó đi qua anh vào phòng bệnh.

Tay Mặc Lộ Túc hơi nhấc lên, nhưng cuối cùng vẫn buông thõng xuống.

“Viện trưởng Mặc, anh mau đi nghỉ đi, anh đã phẫu thuật suốt cả tối rồi.” Y tá nhìn bước đi hơi loạng choạng của anh, không nhịn được phải lên tiếng.

Tân Nhạc khẽ dừng bước, nghĩ tới chuyện ngày hôm nay rồi lại bước nhanh vào phòng bệnh.

Bỏ đi, người ta đã nói xin lỗi mình rồi, cô hà tất phải thế?

Cô thậm chí còn không biết tại sao Mặc Lộ Túc lại thay đổi nhanh như vậy, hoặc có lẽ ngay từ đầu đã là cô hiểu sai, người ta căn bản không hề có ý đó.

***

Lúc Tân Dương tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau. Nhìn thấy bà chị nhà mình cậu vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tân Nhạc nhìn Tân Dương với vẻ khó ở, “Ăn uống không điều độ? Sao em không thăng thiên luôn đi?”

Tân Dương mơ hồ nhớ được chuyện gì xảy ra. Tối qua nửa đêm cậu bị đau nên tỉnh dậy, sau đó thậm chí còn bị nôn ra máu, xem ra là dạ dày có vấn đề rồi.

“Ai da, học sinh lớp mười hai làm gì có đứa nào dạ dày tốt đâu. Ai bảo chị tối qua lại cứ làm rau hẹ với sủi cảo cho em ăn cơ, không biết là đốt dạ dày hả?” Tân Dương yếu ớt nói.

Mặc Lộ Túc đi tới trước cửa lại khựng lại, sủi cảo đó hình như là anh mua.

Tân Nhạc biến sắc, hận không thể đập Tân Dương một phát chết luôn. Cô thấy Mặc Lộ Túc tỏ ra bối rối đến mức không thể bối rối hơn được nữa rồi.

Tân Dương cũng không ngờ lại trông thấy Mặc Lộ Túc, suýt nữa thì cậu đã bật thốt ra gọi một tiếng “anh rể”, may mà kìm lại được.

Mặc Lộ Túc đi tới cạnh cậu, khom người xuống kiểm tra vết thương, sau đó lại quay lại dặn dò y tá về liều lượng thuốc vào thời gian sử dụng rồi mới nhìn Tân Nhạc, “Hôm nay ban ngày anh được nghỉ, bác sĩ Lí Cần trực ngày, có chuyện gì thì em cứ tìm bác sĩ Lí là được.” Nói rồi anh liền quay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.