Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 752: Chương 752: Mời mặc thiếu gia đến xem kịch vui [8]




Thủy An Lạc bị hơi thở nóng rực của anh xâm chiếm khoang mũi, khiến cô không nhịn được mà đỏ mặt, nhưng nghĩ tới việc bà dì nhà mình vẫn đang ghé thăm nên tâm trạng cô lúc này cũng tốt vô cùng.

“Anh Sở, anh muốn làm gì thế hả?” Thủy An Lạc vừa nới vừa dùng một tay ôm Tiểu Bảo Bối, còn một tay thì vòng qua cổ của Sở Ninh Dực.

Sở Ninh Dực nhướng mày. Từ đôi mắt không chút ý tốt nào của cô, anh có thể nhìn ra cô nhóc này lại muốn giở trò rồi.

Nhưng nếu anh cứ nhận thua một cách đơn giản như vậy thì anh đâu phải là Sở Ninh Dực nữa.

Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ một hồi rồi đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối, tay kia thì ôm lấy cái eo của cô, đôi môi cũng chẳng hề nhàn rỗi mà dứt khoát áp lên đôi môi anh đào của ai kia.

Trong lúc Thủy An Lạc đang sững người thì đã bị kéo về giường. Tiểu Bảo Bối được daddy đặt vào nôi, thậm chí còn tiện tay kéo cả cái chăn nhỏ lên đắp cho con trai.

Mà trong khi làm những động tác này đôi môi của anh vẫn chưa hề rời khỏi môi của Thủy An Lạc, trái lại còn không ngừng thay đổi để nụ hôn này trở nên sâu hơn.

Thủy An Lạc giãy giụa, nhưng đã bị anh kẹp lại thật chặt.

Rốt cuộc khi đôi môi nóng rực của Sở tổng trượt xuống chiếc cổ trắng nõn của cô thì Thủy An Lạc mới có cơ hội nói chuyện: “Sở tổng, anh muốn một cuộc chiến đẫm máu thật đấy hả?”

Sở Ninh Dực: “...”

Thủy An Lạc mỉm cười, cô cũng hết cách rồi, đã là phụ nữ thì tháng nào cũng sẽ bị bà dì tới hỏi thăm thôi, đây là chuyện tất nhiên mà.

Nói đến đây thì Sở Ninh Dực cau mày: “Tại sao em lại không bị đau bụng?” Hơn nữa còn có thể nhảy nhót thoải mái được như vậy, khiến anh có muốn lấy lòng cũng chẳng có cơ hội.

Thủy An Lạc: “...”

Má, hóa ra tên này muốn cô bị đau bụng kinh đến thế cơ à!

Thủy An Lạc trông thấy cái bộ dạng khó chịu của Sở Ninh Dực liền cảm thấy bọn họ phải nói rõ ràng chuyện này mới được.

“Tới đây, tới đây, anh Sở, hai ta nghiêm túc nói chuyện chút nào. Một người già như anh đúng là biết hơi nhiều rồi đấy, cái gì mà nước đường đỏ, cái gì mà túi chườm nóng, lại còn đau bụng, những cái này là ai nói với anh hả? Hay vì anh ở cùng với người phụ nữ nào mà tôi luyện ra được?”

Nhất là... Viên Giai Di!

Má, cứ nhắc đến cái tên này là cô lại thấy buốt hết cả răng.

Sở Ninh Dực nhìn cái bộ dạng ghen tuông đầy nhỏ nhen này của cô thì tâm tình bỗng tốt lên hẳn.

“Đúng là dốt, có phải hồi trước học cấp ba môn sinh em cũng không thi qua có đúng không?”

“Sao anh lại biết?” Thủy An Lạc hết hồn, sau đó lập tức phản ứng lại: “Không đúng, anh đừng có đánh trống lảng. Chuyện anh biết mấy thứ kia thì liên quan gì tới việc em có thi qua môn sinh hay không hả?”

Sở Ninh Dực cắn mạnh lên môi cô một cái: “Ngốc, trong bài thi có nói mà!” Còn tại sao đến giờ anh vẫn nhớ thì đơn giản thôi, vì anh là học bá.

Thủy An Lạc: “...”

Đáp án này, cô cho điểm tuyệt đối!

“Vậy anh có biết cảm giác đau bụng kinh là như thế nào không? Lão Phật Gia có lần còn đau tới nỗi ngất xỉu ở phòng vệ sinh luôn đấy. Chẳng lẽ anh mong em bị đau bụng đến thế cơ à!” Thủy An Lạc giận dữ nói. Lần đầu tiên cô biết có người hy vọng vợ mình bị đau bụng kinh cơ đấy. Người đàn ông này hận cô đến mức độ nào mà có cả cái suy nghĩ đó hả?

Sở Ninh Dực hơi sửng sốt, cái cô nàng Kiều Nhã Nguyễn như đàn ông kia mà cũng bị đau đến ngất xỉu á?

Sau đó anh lại cúi đầu nhìn thân thể mỏng manh của vợ nhỏ nhà mình, hay là thôi đi, chút ân cần này anh cũng không cần dâng nữa đâu.

Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng cúi xuống hôn sâu thêm mấy cái nữa, sau đó mới thấp giọng thì thầm một câu bên tai của cô.

Thủy An Lạc suýt nữa bị mấy lời này chọc cho kích thích tới độ hôn mê bất tỉnh. Anh nói: Phía dưới không được vậy thì dùng phía trên!

Phía trên có cái gì?

Miệng?

Miệng!!!

Trong đầu Thủy An Lạc lập tức xẹt qua mấy hình ảnh cấm trẻ em dưới 18 tuổi, trong nháy mắt cô chỉ muốn đẩy Sở Ninh Dực ra ngay lập tức, nhưng mà đáng tiếc rằng cái người này đang ép quá chặt, cô nhúc nhích một tí còn không được chứ nói gì đến việc đẩy được người ra.

“Hay là chúng ta thử một chút xem sao?” Sở Ninh Dực nhướng mày dụ dỗ nói.

Thủy An Lạc nuốt nước miếng nhìn ánh mắt nhuốm đầy dục vọng của Sở Ninh Dực. Cô mím môi thật chặt sau đó quả quyết lắc đầu, cô từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.