Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2907: Chương 2907: Một bước ngoặt [6]




Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực cúp máy rồi mới lên tiếng hỏi: “Làm sao thế?”

“Không sao, anh có việc ra ngoài trước, bảy giờ sẽ tới đón em nhé.” Sở Ninh Dực nói rồi vỗ vỗ lên vai của cô, sau đó lướt qua cô rời đi.

Thủy An Lạc gọi điện cho Sư Niệm, xác định con bé đã về đến nhà rồi mới xem như yên tâm. Dù sao thì thân phận của Sư Niệm cũng được bảo mật, người biết con bé là Sư Niệm không nhiều lắm.

“Cô, có chuyện gì vậy ạ?” Sư Niệm vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.

“Không có gì, chỉ là hỏi xem con đã về đến nhà chưa thôi? Về đến nhà là tốt rồi, mau nghỉ ngơi cho sớm đi!” Thủy An Lạc nói rồi thở dài một hơi, sau đó cúp máy.

Tin Chó Vàng chạy trốn được phong tỏa rất kỹ, hầu như không một ai biết, phía bên kia vẫn tiến hành tập quân sự như bình thường.

Chỉ có điều các sĩ quan huấn luyện cũng thả lỏng hơn trước rất nhiều, bởi vì bọn nhỏ đã biết nghe lời hơn rồi.

Sau khi Khương Miêu Miêu gặp chuyện, Miêu lão biết tin lập tức gọi điện tới, nhưng lại bị trưởng khoa nhanh tay hành động trước, lấy danh nghĩa là vì lợi ích của quốc gia lớn hơn nên đã bật lại được Miêu lão.

Vì thế ở quân bộ, Miêu lão lại gây gổ với Thủy Mặc Vân một hồi, sau đó lại bị Thủy Mặc Vân thản nhiên mắng lại. Thủy An Lạc nghe được ý tứ đại khái là: Già mà không nghiêm, bảo sao con cháu lại phạm phải sai lầm như vậy.

Lúc Sở Lạc Nhất biết tin là đang được Cố Tỉ Thành đưa ra ngoài, phía sau quân khu chính là một phố ăn vặt. Không phải người bản xứ ở đây chắc chắn không nhìn ra sau bức tưởng cao cao kia chính là doanh trại quân đội.

Sở Lạc Nhất vừa ăn vừa nhìn người thanh niên mặc quần áo huấn luyện đơn giản đi bên cạnh mình: “Anh làm thế này có tính là lấy việc công làm việc tư không?”

“Nghiêm chỉnh mà nói thì tôi còn đang nghỉ phép, chỉ đặc biệt thay thế sĩ quan huấn luyện của các em, sao có thể coi là lấy việc công làm việc tư được?” Cố Tỉ Thành nói, sau đó đưa tay xoa đầu cô.

Sở Lạc Nhất: “...”

Sở Lạc Nhất lẳng lặng quay đi, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi đỏ lên, sao cái người này cứ suốt ngày quăng thính như vậy chứ hả?

Tuy rằng Sở Lạc Nhất cũng thích quăng thính nhưng vẫn chỉ trong giới hạn trên mạng intenet thôi.

Cô không biết liệu có ai giống như cô hay không, trên mạng ảo thì cứ như một người đứa thần kinh, còn ngoài hiện thực lại không giống như vậy.

Chỉ là bởi vì phần lớn thời gian họ đều sống trên mạng ảo.

Tên gọi tắt là: Thiếu nữ nghiện intenet.

Cố Tỉ Thành biết cô xấu hổ cho nên cũng không làm khó cô.

“Còn muốn ăn gì nữa không, lát nữa phải về rồi, nếu không sẽ đóng cửa mất.” Cố Tỉ Thành thật không ngờ đại tiểu thư của Sở gia lại thích mấy đồ ăn vặt như thế này. Trong ấn tượng của anh thì cô bé đứng bên cạnh anh lúc này chắc chắn chưa bao giờ ăn uống ở nhà hàng nào dưới năm sao cả.

Lại càng đừng nói đến loại đồ ăn ven đường thế này.

Ngay đến cả mẹ anh cũng không thích ăn đồ ăn ven đường nữa kìa.

“Vậy ngày mai có thể đi nữa không?” Sở Lạc Nhất quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt to nhìn Cố Tỉ Thành.

Đối diện với ánh mắt như vậy anh phải từ chối thế nào đây?

Hoặc nói đúng hơn là anh làm sao mà từ chối nổi.

“Đương nhiên là được, chỉ cần em ở đây thì muốn đi lúc nào tôi cũng có thể đưa em đi.”

Ui chao chao...

Bước chân của Sở Lạc Nhất hơi chao đảo một chút, quay đầu đi để che giấu hai đám mây đỏ ửng trên hai gò má của mình.

Cố Tỉ Thành tiễn Sở Lạc Nhất về tới tận chỗ ở rồi mới rời đi.

Lúc Sở Lạc Nhất về đến phòng rồi người vẫn đang bay bay~

“Khà khà khà, thiếu nữ à, đang phát tình đó hả?” Kiều Vi Nhã đang nằm lì trên giường đọc sách, thấy Sở Lạc Nhất mang bộ dạng mê trai nằm xuống cạnh mình quả thực cảm thấy gai cả mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.