Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 664: Chương 664: Một cơ hội [5]




Sở Ninh Dực đang cầm tài liệu hơi khựng lại, “Sau đó thì sao?”

“Anh ta tới đón Viên Giai Di. Quan hệ của bọn họ tốt như thế từ lúc nào vậy?” Thủy An Lạc hơi nghẹo đầu của mình rồi tò mò hỏi.

“Chắc bỗng thấy hợp ý!” Sở Ninh Dực cho một câu giải thích không rõ ý.

Thủy An Lạc hơi bĩu môi, anh đã không nói thì cô sẽ không hỏi.

“Đúng rồi, báo cho anh một tin tốt này!” Thủy An Lạc bỗng túm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực hưng phấn lên tiếng: “Viện trường Kiều nói, chỉ cần em có thể giải quyết được chuyện của nhóc mập kia thì bà sẽ thay đổi cách nhìn về em đấy.”

Nhóc mập.

Sở Ninh Dực nhướng mày. Anh còn chưa kịp nói gì đã thấy Thủy An Lạc tháo balo xuống, sau đó lấy một quyển sách và một quyển sổ ra.

Đôi mắt to tròn của Thủy An Lạc đảo quanh, cuối cùng cô thò tay với lấy tập tài liệu trên đùi Sở Ninh Dực đặt trên hai chân mình, xong xuôi bắt đầu chăm chú chép phạt Y đức.

Sở Ninh Dực cau mày, anh cầm quyển sổ kia lên: “Đây là cái gì?”

“Y đức đó, đều do nhóc mập kia làm cả, hại em phải chép phạt hai lần.” Thủy An Lạc vừa nói vừa giật lại quyển vở rồi lại cắm cụi chép phạt. Chiều nay cô mới chỉ chép được gần một nửa thôi đó.

Sở Ninh Dực nhìn cái dáng vẻ hận đến nghiến răng nghiến lợi của cô liền đưa tay lên xoa đầu Thủy An Lạc: “Chép đi, hồi xưa Viện trưởng Kiều của các em bị chép mười lần đấy.”

“Hả?” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Viện trưởng Kiều cũng phải chép cái này á?” Cô không dám nghĩ tới chuyện ai có thể khiến người mạnh mẽ như Viện trưởng phải đi chép phạt.

Sở Ninh Dực khẽ gật đầu: “Cố mà nắm thật chắc cơ hội này. Bà nội thật sự rất coi trọng em đấy!” Sở Ninh Dực vốn cũng không định nói cho cô biết thái độ của bà nội đối với cô, nhưng mà khi trông thấy dáng vẻ này của cô thì vẫn không nhịn được mà nói ra để cô vui hơn một chút.

“Thật á?” Kiều Tuệ Hòa coi trọng cô ấy hả? Cô đâu có nhìn ra đâu, toàn thấy bà muốn chỉnh mình thì có.

Thủy An Lạc không đợi Sở Ninh Dực nói gì nữa mà hăng say tập trung vào việc chép phạt.

Xa Tiểu Bảo Bối cả ngày, nên về tới nhà Thủy An Lạc không tiếp tục chép phạt nữa mà ở bên nhóc con đang có tâm trạng không tốt kia. Trước đây mỗi lần mọc răng tình trạng của thằng bé không nghiêm trọng như vậy, nhưng lần này mọc mấy cái răng một lúc nên cu cậu thảm thương vô cùng.

May mà được thím Vu chăm sóc chu đáo nên nhóc cũng đã hạ sốt rồi.

Thủy An Lạc ôm lấy khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn rồi hôn lên: “Nhìn xem bảo bối nhà chúng ta này, thật đáng thương quá đi!”

Tiểu Bảo Bối bĩu môi, cái đầu nhỏ hơi lắc lắc, con thật sự đáng thương lắm mami à.

Thủy An Lạc bế con, nhìn người vừa vào nhà đã bước thẳng vào phòng làm việc, rồi lại cúi đầu nhìn con trai, “Con làm tổn thương trái tim thủy tinh của daddy con rồi kìa.”

Trái tim thủy tinh là cái gì?

Không quen, mặc kệ!

Tiểu Bảo Bối tiếp tục tựa vào lòng mẹ tủi thân, nhưng vẫn nghịch ngón tay của mình.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi lên lầu, vừa đi vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Xem như nể mặt cụ đã cho mẹ một cơ hội, con cũng cho daddy một cơ hội được không.”

Tiểu Bảo Bối không thèm quan tâm, vẫn tiếp tục nghịch ngón tay múp míp của mình.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đến cửa phòng làm việc của Sở Ninh Dực, sau đó gõ nhẹ một cái, chờ đến khi anh nhẹ nhàng đáp một tiếng cô mới bế Tiểu Bảo Bối đi vào: “Anh Sở, anh đang bận à.”

Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt chỉ có một ý là: Em mù à!

Nhưng kể cả thế thì Thủy An Lạc vẫn phát hiện ánh mắt của Sở tổng vĩ đại có hơi liếc về phía con trai nhà mình.

Tiểu Bảo Bối ngẩng đầu, đôi mắt to tròn đen nhánh bắt đầu đảo quanh, cuối cùng nhìn thẳng vào daddy đang làm việc phía đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.