Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3288: Chương 3288: Một tháng sau hãy ly hôn nhé [6]




Cho nên, Sở Húc Ninh đứng bên cạnh tủ lạnh một lúc, cuối cùng vẫn dứt khoát chọn trứng gà, cái này dễ làm nhất.

Lúc Sư Niệm nghịch điện thoại sắp chán muốn chết, Sở Húc Ninh đã bưng cơm vào.

Sư Niệm vội vàng bỏ điện thoại xuống, không nhịn được thò cổ ra nhìn xem anh làm cái gì.

Thấy bộ dạng như con mèo nhỏ thèm ăn này của cô, Sở Húc Ninh muốn cười nhưng vẫn nhịn lại, hiện giờ anh không thể cười được.

Cho nên, Sở Húc Ninh đặt đĩa trứng gà chưng đương quy đường đỏ lên bàn, “Anh vẫn còn có việc, lát anh sẽ gọi điện bảo mẹ đến đón em.”

Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh quay người định đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trở nên sa sầm hẳn xuống, “Sở Húc Ninh, em cũng đâu phải con gái của mẹ anh, sao anh lại bảo mẹ anh chăm sóc em?”

Bước chân Sở Húc Ninh bỗng nhiên khựng lại, hai tay cũng không nhịn được mà siết chặt.

“Anh thật sự không có thời gian để chăm sóc cho em, gần đây việc trong quân đội khá là nhiều.” Sở Húc Ninh không quay đầu lại, nhẫn tâm nói.

“Em biết, là vì em vừa mới sảy thai chứ gì? Em sảy thai nên anh không cần em nữa đúng không? Dù sao em cũng chỉ là công cụ giúp anh sinh con thôi.”

“Em nói linh tinh cái gì đấy?” Sở Húc Ninh đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng trách cứ.

“Anh quát cái gì mà quát, anh dám nói anh không nghĩ thế không? Bây giờ anh muốn ly hôn với em đúng không, thân thể em yếu như vậy, đến một đứa bé cũng không giữ được, sau này chưa chắc đã sinh được nữa, em...”

“Em im miệng cho anh!” Sở Húc Ninh gầm lên, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

Anh chưa từng có suy nghĩ như vậy, sao anh lại không muốn giữ cô bên cạnh chứ, nhưng anh không dám.

Sư Niệm cũng im miệng thật, cô cắn chặt môi mình, nhìn Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh hít sâu, nhìn dáng vẻ cố gắng không cho nước mắt trào ra của cô, trái tim anh mềm nhũn đi mấy phần, “Anh chưa từng nghĩ như vậy, anh chỉ không có thời gian thôi.”

“Sở Húc Ninh, cảm giác khi bị người khác nghĩ oan có dễ chịu không? Bắt người khác phải đoán được suy nghĩ của anh, bóp méo suy nghĩ của anh, có dễ chịu không?” Sư Niệm bỗng mở miệng hỏi.

Vẻ tàn nhẫn của Sở Húc Ninh đột nhiên biến mất. Anh nhìn Sư Niệm bằng ánh mắt thâm trầm.

“Làm sao thế?” Chị vợ nhà Đoàn trưởng đoàn Hai thấy cửa không khóa, nghe thấy hai người to tiếng liền chạy vào.

Đến phòng ngủ nhìn thấy hai người đang đối chất, chị ta vội vàng bước qua ngồi bên giường an ủi Sư Niệm, “Lúc này không thể tức giận được, dễ sinh bệnh lắm. Lữ đoàn trưởng Sở, cậu làm gì thế?”

Sở Húc Ninh nghe chị ta nói vậy liền nhíu mày.

“Lữ đoàn trưởng Sở bận thì đi làm việc đi, đừng ở đây khiến người ta tức giận nữa.”

Sở Húc Ninh bị đuổi đi, Sư Niệm không thèm nhìn anh lấy một cái.

Anh bước đến cửa phòng ngủ, nhìn Niệm nói chuyện với chị vợ nhà Đoàn trưởng đoàn Hai, cô gái này ban nãy còn nũng nịu với anh sao giờ lại thành ra cãi nhau rồi?

Hơn nữa câu nói cuối cùng của Sư Niệm, rõ ràng là đang vả vào mặt anh, đau rát.

Sở Húc Ninh đi rồi, chị kia mới bưng bát cơm lên, “Nóng hôi hổi thế này, Lữ đoàn trưởng Sở vừa nấu cho em à? Sao lại cãi nhau thế?”

“Không sao ạ.” Sư Niệm thấp giọng nói.

“Sư Niệm, cho chị xin lỗi em chuyện lúc trước nhé, là do chị không nhìn rõ mặt người.” Lần này chị ta xin lỗi thật lòng.

Sư Niệm ngẩng đầu, nhìn Liêu Thiến đang bưng bát cơm, “Vậy, em chấp nhận.”

Cô vẫn chờ, chẳng qua cũng chỉ là một lời xin lỗi thật lòng thật dạ của chị ấy mà thôi.

“Nhưng mà Sư Niệm à, lúc này em không nên cãi cọ với Lữ đoàn trưởng, thân thể em vốn đã yếu rồi, đánh không lại đâu.”

Sư Niệm phì một tiếng bật cười, thực ra bà chị này cũng không đáng ghét đến thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.