Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3088: Chương 3088: Một tiếng chị dâu [6]




Vì họ đánh nhau nên có không ít người từ bên khu nhà cũng tới đây hóng chuyện.

Bao gồm cả Sư Niệm bị Tần Thiếu Bạch gọi tới.

Sư Niệm vừa tắm gội xong, tóc vẫn còn ướt. Cô mặc một bộ đồ thu đơn giản, lúc này lưng áo cô bị nước trên tóc làm ướt, gió thu thổi qua hơi lành lạnh.

“Rốt cuộc anh gọi tôi ra làm gì?” Sư Niệm nhíu mày chỉnh lại mái tóc bị gió thổi tán loạn của mình nhìn người đang đi cách mình không xa.

“Kèn Nhỏ vì em mà đánh nhau với người khác, chuyện lớn như thế, với tư cách là người trong cuộc, lẽ nào em không nên đi xem sao?” Tần Thiếu Bạch nói, nhìn cô gái phía sau đột ngột đứng lại.

Sư Niệm đứng khựng lại thật, Kèn Nhỏ đánh nhau vì cô?

Ban đầu Kèn Nhỏ là người ghét cô nhất cơ mà, tại sao bây giờ lại đánh nhau vì cô?

Tần Thiếu Bạch nhướng mày, “Em thấy chưa, một người hiểu em, cho dù không có bất cứ quan hệ gì với em cũng sẽ bênh vực em.”

Sư Niệm đột ngột quay người định đi về, “Tôi không có thói quen hóng chuyện.”

“Sư Niệm, em đang sợ sao?” Tần Thiếu Bạch cất tiếng hỏi.

Sư Niệm siết chặt hai tay, một giọt nước trên tóc rơi xuống đất, bắn lên cổ chân cô, cô bước ra quá vội, chưa kịp đi dép lê, giọt nước này lạnh tới thấu xương.

Sư Niệm quay lại, ngẩng đầu lên một cách kiêu ngạo, “Đúng là nực cười, tại sao tôi phải sợ?” Sư Niệm nói rồi quay người bước thẳng về phía trước.

Cô sẽ không bao giờ cúi đầu trước mặt người khác.

Người có thể khiến cô cúi đầu chỉ có một Sở Húc Ninh mà thôi.

Tần Thiếu Bạch nhìn cô gái đi trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy lòng dạ chua xót, không biết rốt cuộc anh ta làm vậy là đúng hay sai?

Tại sao lại muốn cô thấy Sở Húc Ninh trút giận thay cô chứ?

Vì không nỡ để cô yêu người ta mà khổ sở tủi hờn hèn mọn tới mức không dám đòi hỏi sự đối đãi tốt đẹp từ Sở Húc Ninh sao?

Hay là vì... không nỡ để cô phải tủi thân!

Tần Thiếu Bạch chưa từng yêu ai, trước nay anh ta không biết rằng tiếng sét ái tình có thể mãnh liệt đến vậy.

Chỉ tiếc rằng không thể gặp cô khi cô chưa gả cho người ta.

Sư Niệm đi rất nhanh, từ xa đã nhìn thấy đám người đang vây lấy thao trường, nhưng khi tới gần, cô vô thức bước chậm lại.

Cô không sợ người khác nói xấu mình, mắng nhiếc mình, nhưng cô sợ, nếu như lúc này Sở Húc Ninh nói một câu không quan trọng rồi yêu cầu họ giải tán, cô sẽ thấy thế nào?

Cô sẽ bật khóc mất.

Cho dù có mạnh mẽ thế nào, nếu như lúc này anh vẫn thờ ơ như vậy, cô sẽ khóc thật mất.

Ở đây, người duy nhất có liên quan tới cô, lại là người duy nhất không bao giờ bảo vệ cô.

Sở Húc Ninh đứng ở chính giữa vòng vây, nhìn những người xung quanh, nhất là vài vị Đoàn trưởng, Đoàn phó cùng Doanh trưởng, Doanh phó và người nhà đi theo họ.

“Đây là quân doanh, không phải giới giải trí, không phải chỗ để các cậu làm loạn.” Sở Húc Ninh lớn tiếng trách móc, “Nếu như lúc huấn luyện các cậu có được một phần khí thế như lúc đi hóng chuyện thì không đến nỗi biến quân doanh thành nơi tăm tối rối loạn như vậy.”

Sở Húc Ninh rất lớn tiếng, không cần dùng loa mà những người ở phía sau cũng nghe thấy rõ ràng.

Sư Niệm đứng ở ngoài cùng, nắm chặt hai tay lại, ý của anh ấy là, cô chính là cái ổ thị phi, tất cả mọi chuyện này đều là lỗi của cô sao?

Sư Niệm cúi đầu, dở khóc dở cười, nhẫn nhịn cảm giác lồng ngực như nứt toác ra, quay người rời đi.

“Có những câu tôi không nói, các cậu cảm thấy như lẽ đương nhiên ấy nhỉ? Cái lữ đoàn như thế này còn ở lại làm gì?” Sở Húc Ninh nói xong, ném thẳng mũ cứng trong tay xuống đất, “Tôi nói cho các cậu biết, đám người như các cậu, không xứng đáng để tôi phải làm khổ mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.