Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3090: Chương 3090: Một tiếng chị dâu [8]




“Cậu lắm lời thế?” Sở Húc Ninh nhìn Tần Thiếu Bạch, tên này nói năng chẳng nể nang ai cả.

“Tôi đang thương xót cho vợ anh còn gì? Tôi ở đây có ba ngày đã không chịu nổi, thật không biết một mình vợ anh làm sao sống được ở trong khu nhà này qua mấy ngày tân hôn, ôi...” Tần Thiếu Bạch nói câu này mà vẫn nhìn Sở Húc Ninh.

Sở Húc Ninh trừng mắt cảnh cáo anh ta.

“Vợ tôi không cần cậu phải thương xót.” Sở Húc Ninh trầm giọng.

“Con gái nhà người ta từ bỏ những ngày tháng tốt đẹp của một tiểu thư quyền quý ở thành phố A theo anh tới nơi lạ nước lạ cái này để bị người ta mắng mỏ, anh không thương xót thì thôi, còn không cho người khác thương xót nữa cơ à?”

Sư Niệm nghe thấy câu này, trong lòng như nổi trống, người đàn ông này hôm qua mới tỏ tình với mình, bây giờ không lẽ định nói với Sở Húc Ninh.

Không được, tuyệt đối không được!

Sư Niệm nghĩ vậy, gạt mạnh đám người kia ra, chạy vào giữa, ôm chặt lấy cánh tay của Sở Húc Ninh, “Tần Thiếu Bạch, anh nói linh tinh cái gì đấy, ai cần sự thương xót của anh.” Sư Niệm nói xong, ngẩng đầu nhìn Sở Húc Ninh với vẻ căng thẳng, dường như không muốn anh hiểu lầm.

Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang ôm chặt lấy cánh tay mình, mặt mũi căng thẳng.

“Họ cũng vì kính phục anh thôi, xuất phát điểm là tốt mà. Em cũng chưa từng giải thích. Với cả ai muốn nói gì cứ nói, em đâu mất miếng thịt nào, thật đấy, em không để tâm đâu, chúng ta tự biết là được rồi.” Sư Niệm nói rất chân thành, sau đó quay người nhìn đám binh lính kia, “Lữ đoàn trưởng không có ý đó đâu, anh ấy thực sự rất quan tâm đến mọi người, thật đó...”

Sư Niệm cuống cuồng giải thích, dường như đang sợ vì chuyện này mà hại Sở Húc Ninh không thể ở đây được nữa.

Thật ra, Sở Húc Ninh có thể vì cô mà tức giận, vì cô mà nói ra những lời đay nghiến đó, cô đã rất vui rồi, cảm giác vui vẻ này có thể giúp cô ở bên cạnh anh cả đời, vô điều kiện.

“Niệm Niệm...” Sở Húc Ninh nhíu mày nắm chặt lấy cổ tay cô.

Sư Niệm ngẩng đầu lên, “Thật đấy, em nói thật mà, sắp diễn tập quân sự rồi, đừng sinh sự vào lúc này nữa, đến lúc đó nếu thua các anh thực sự sẽ phải đối mặt với vấn đề hủy bỏ phiên hiệu đấy. Thế nên giờ các anh cần phải một lòng đối phó với lần diễn tập quân sự này chứ? Đừng vì em mà rối loạn, em nói thật đó. Lữ đoàn trưởng của các anh rất có lòng bảo vệ từng người các anh, tôi...”

“Sư Niệm, em xin lỗi cái gì chứ?” Sở Húc Ninh nắm chặt cổ tay cô, trách cô với vẻ không vui.

Sư Niệm quay đầu nhìn anh, “Anh còn lên cơn gì thế hả? Lần diễn tập này các anh phải đối đầu với thành phố A, ba em chưa thua bao giờ đâu, thêm cả việc bên Đỏ có Sở Lạc Ninh. Lúc này mà lòng quân rối loạn thì còn thi thố gì nữa, sao không nhận thua luôn cho rồi?” Sư Niệm tức giận cũng rất dữ dội, lúc bộc phát không hề kém cạnh Sở Húc Ninh.

Từ khi vào đây đến nay, Sư Niệm luôn yên lặng, đây là lần đầu tiên cô nổi giận, đối tượng còn là Lữ đoàn trưởng.

Sư Niệm hít một hơi thật sâu, hất mạnh bàn tay Sở Húc Ninh ra, “Em bảo anh nói đỡ cho em à? Bây giờ thì hay rồi, bây giờ còn ai nghe lời anh nữa, phiên hiệu cũng không cần nữa đâu, cứ nhận thua luôn đi.” Sư Niệm nói xong, tức giận đùng đùng, quay người đi mất.

“Chị dâu, chị dâu...” Kèn Nhỏ hất những người đang giữ mình ra, đuổi theo cô.

Sư Niệm chạy rất nhanh, gần như biến mất khỏi tầm mắt anh ngay tức khắc. Sở Húc Ninh sờ sờ đầu mũi mình, sau đó nhìn những người đang cúi đầu xung quanh, gầm lên, “Không đi tập luyện đi còn đợi nhận thua nữa à?” Sở Húc Ninh nói xong, bước nhanh đuổi theo cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.