Sư Niệm chán nản đến mức muốn thời gian quay ngược trở lại.
“Không vào đây còn đứng đấy làm gì? Vào bôi thuốc.” Sở Húc Ninh ở trong phòng ngủ gọi vọng ra.
Sư Niệm run bắn người, anh vừa nói: bôi thuốc.
“A, đến đây, đến đây.” Sư Niệm lấy lại tinh thần, lật đật chạy vào.
Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang chạy vào, lúc này cô hoàn toàn khác với cô gái mạnh mẽ vừa nãy.
Trước kia, Bao Đậu vẫn luôn nói, tất cả dịu dàng của chị Niệm Niệm nhà em ấy đều dành cho anh hết đấy, giờ thì anh hiểu rồi.
Sư Niệm đi vào, Sở Húc Ninh cầm tuýp thuốc đứng ở cạnh giường, anh ra hiệu cho cô nằm xuống.
Sư Niệm nghe lời nằm xuống giường. Hôm nay cô mặc áo phông và quần đùi, Sở Húc Ninh chỉ cần kéo áo của cô lên là có thể bôi được.
Phía sau lưng Sư Niệm bị đụng vào cửa khiến cả những chỗ không bị thương cũng đỏ ửng lên, tất nhiên chỗ bị thương càng nghiêm trọng hơn.
Sở Húc Ninh nhíu mày, ban nãy chỉ bảo Dương Giai nói lời xin lỗi đúng là quá hời cho cô ta rồi.
Nhưng anh lại cảm thấy buồn cười vì những suy nghĩ này, ngoài xin lỗi ra thì anh còn có thể bắt người ta làm gì nữa đây?
“Sau này em đừng kích động như vậy nữa, đánh người ta mình còn phải xin lỗi.” Sở Húc Ninh xem như đã biết tính tình của cô, chỉ cần bốc hỏa lên thì đến cả anh cũng không ngăn được.
Sư Niệm nằm sấp, cô hừ mũi: “Trước kia, mỗi lần chị Tám đưa em đi ra ngoài, những người đó không biết quan hệ giữa em và sư công nên vẫn luôn cho rằng em và sư công có mối quan hệ mờ ám nào đó, vì thế mà Sở Thị mới để nhiều tài nguyên tốt cho em. Có không ít người nói ra nói vào, còn có người trực tiếp đi tìm chị Tám hỏi em ra giá bao nhiêu. Lúc đó chị Tám cũng mới làm quản lý không bao lâu, chị ấy cãi nhau với người ta, cuối cùng còn bị người đó mắng lại đến phát khóc. Em tát cho cô gái kia một cái. Đó cũng là lần đầu tiên em đánh người ở trong giới này. Bắt đầu từ lúc đó, tất cả mọi người đều biết Triệu Tư Niệm là người không dễ dây vào.”
Sư Niệm nói, còn Sở Húc Ninh thì nghe.
Trong làng giải trí, nếu không phải Sư Niệm có bối cảnh sau lưng rất mạnh thì có lẽ lúc này anh đã khuyên cô nên bỏ nó đi rồi, nơi đó quá loạn.
“Nếu anh cảm thấy không ổn, thì em sẽ đổi nghề vậy.” Sư Niệm nói xong nhưng không thấy Sở Húc Ninh trả lời, cô hơi sợ nên mới nói như vậy.
Sở Húc Ninh lấy lại tinh thần, anh nhìn cô gái đang tỏ ra thận trọng trước mặt mình. “Không sao, em thích thì cứ tiếp tục quay phim đi. Với thân phận hiện giờ thì không ai dám động vào em đâu. Ba anh vốn là người nổi tiếng bao che cho người nhà, chuyện lần này sẽ qua nhanh thôi, không sao.”
Sư Niệm đáp lại anh một tiếng, tiếp tục nằm sấp. Cô yên lặng nghĩ đến chuyện phải nói với chị Tám là sau này mình không thể nhận những kịch bản có cảnh hôn, ngay cả cảnh thân mật cũng không được.
Mặc dù cô biết Sở Húc Ninh sẽ không bao giờ đưa ra yêu cầu này.
***
Nhắc tới Sở Lạc Nhất đã quay trở lại thành phố A, cô đang phải đối mặt với một vòng khảo nghiệm mới.
Tác phẩm “Thương Di” lúc trước của cô nhận được giải thưởng lớn của giới hội họa bị nói là sao chép tranh của người khác, vì có người cũng vẽ một bức y hệt như vậy, trước mắt còn chưa biết ai vẽ trước ai vẽ sau.
Sau khi nhận được tin, Sở Lạc Nhất chỉ bật cười, giống như cô đã quá quen với chuyện như thế này rồi.
Đàm Thần Tiêu cũng đang ở nhà họ Sở, nhưng lại không hề tán thành khi nhìn thấy thái độ của Sở Lạc Nhất.
“Lần này có nói gì thì em cũng phải ra mặt đấy.”
“Em ra mặt thì làm được gì chứ, chẳng phải họ lại có cớ thể nói “Con gái của Sở Ninh Dực dùng tiền mua giải thưởng” sao?” Sở Lạc Nhất ôm một đĩa dưa hấu, cô vừa ăn vừa thờ ơ nói, như thể cô thật sự không thèm để ý đến vậy, “Em nói em vẽ thì chính là em vẽ, tự em không thẹn với lương tâm là được.”