Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2986: Chương 2986: Muốn ăn luôn ba người? [4]




Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm đi lên, về đến phòng rồi gương mặt nhỏ nhắn của cô mới đen lại, lòng bừng bừng tức giận. cô đá chân vào đầu giường nhưng lại khiến chính mình bị đau.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cuối cùng trèo lên giường.

[Họa sĩ thiên tài mua danh.

Thân thế lớn của họa sĩ thiên tài bị vạch trần, chính là con gái duy nhất của Sở gia quyền thế ngập trời ở thành phố A, là tài năng hay nhờ tiền bạc?

Họa sĩ thiên tài, giải mã cách chơi của nhà có tiền.]

Đây là tiêu đề từ mấy năm trước rồi, tất cả những cố gắng của cô đều không thể sánh được với ba của mình là Sở Ninh Dực, từ tài năng biến thành tiền tài.

Cô có thể làm gì được chứ?

Cô chỉ có thể tự mình vẽ tranh, mặc kệ cho người khác muốn nói gì thì nói.

“Tích tích...”

Điện thoại vang lên tiếng chuông nhắc nhở, Sở Lạc Nhất vội cầm điện thoại mở ra, nhìn tin nhắn vừa được gửi đến, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.

[......: Vừa rồi anh hơi bận, giờ mới được nghỉ đây.]

[Lạc Thần: Khóc lóc.]

[......: Sao thế? Về nhà rồi mà vẫn còn tủi thân à?]

[Lạc Thần: Anh lên xem tin tức đi, con nhà giàu như em lại chọc phải phiền toái rồi.]

Sở Lạc Nhất nói xong, đầu bên kia không thấy nói năng gì trong một lát, sau đó điện thoại của cô rung lên.

Sở Lạc Nhất nhìn thấy tên người gọi đến là Ngài Cố, cô nghĩ một chút rồi tắt cuộc gọi.

[...: Khóc à?]

Sở Lạc Nhất đang khóc mà cũng phải mỉm cười. Xem đi, anh ấy rất hiểu cô, biết vì sao cô lại tắt điện thoại.

[Lạc Thần: Vâng, em không muốn anh nghe thấy tiếng em khóc, mất mặt lắm.]

[......: Đám người này rỗi hơi vậy hả, ghen tị với em đến mức độ này sao? Hay là chuyện lần này do ai đó cố ý bày ra?]

[Lạc Thần: Sư phụ nói chắc chắn là có người cố tình, bây giờ em cần tìm bằng chứng.]

[......: Có quan hệ gì với người muốn giết em lúc trước không?]

Sở Lạc Nhất đột nhiên nhớ tới chuyện mình còn chưa nói chuyện này cho ba biết. Nhưng nghe Cố Tỉ Thành nói như vậy, cô lại nghĩ đến chuyện gần đây cô và anh trai liên tiếp gặp phải chuyện phiền phức, chị Niệm Niệm cũng thế, chẳng lẽ thật sự chuyện này có liên quan tới Mạch Thụy sao?

Sở Lạc Nhất biết rõ, Mạch Thụy hận họ đến mức nào.

[Lạc Thần: Lát nữa em sẽ nói rõ với anh, giờ em phải đi tìm ba em đã. Em vẫn chưa nói chuyện này cho ba biết.]

Sở Lạc Nhất gõ phím xong liền vứt điện thoại đó rồi chạy ra ngoài.

Cố Tỉ Thành đang ở trong quân doanh, nhìn thấy Sở Lạc Nhất gửi tới câu kia thì biết việc này chắc chắn có liên quan rồi. Hình như gần đây cô bạn gái nhà anh đã dây phải phiền phức gì đó.

Hơn nữa, cái phiền phức này còn không nhỏ.

Sở Lạc Nhất hấp tấp vịn lan can cầu thang đi xuống, sau đó nhào vào phía sau sofa, “Ba ơi, con quên nói cho ba biết một chuyện. Lần này con đi tập quân sự bị thương là bởi vì có người muốn giết con đấy. Mà kẻ đó còn đổ tội cho lão Lữ đoàn trưởng Hà kia cơ.”

Chân mày Sở Ninh Dực cau chặt lại còn Thủy An Lạc thì hoảng hốt.

“Giết con? Tại sao?”

Sở Lạc Nhất nhảy tới ngồi xuống cạnh Sở Nính Dực: “Con cảm thấy là do Mạch Thụy làm. Cô ta vừa trở về đã xảy ra rất nhiều chuyện. Gần đây nhất, chuyện anh trai gặp rắc rối cũng là do cô ta gây ra. Chị Niệm Niệm bị bắt cóc suýt chết, con cũng thế. Ngoài Mạch Thụy ra, có ai cùng đồng thời hận bọn con như vậy đâu?”

Tất nhiên Sở Ninh Dực biết là Mạch Thụy. Anh còn biết sau lưng cô ta có gã họ Bạch chuyên lên kế hoạch giúp cô ta. Con gái anh không phải đứa ngốc, tất nhiên sẽ nhìn ra manh mối.

“Thời gian này con đừng nên đi ra ngoài, nếu phải đi thì bảo người đi cùng, rõ chưa?” Sở Ninh Dực dặn dò.

Sở Lạc Nhất giơ cái chân bị thương của mình lên: “Con là người tàn tật, không đi ra ngoài được.”

Sở Nính Dực nhìn con gái rồi lại nhìn Thủy An Lạc đang vô cùng lo lắng. Anh quay đầu trừng mắt với con: “Sau này có việc gì nói riêng với ba, nhìn xem mẹ con lo lắng thế nào rồi kìa.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Miếng thức ăn cho chó này đúng là làm cô nghẹn chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.