Thủy An Lạc bình tĩnh lại, mặc dù cô biết người đàn ông này không phải người tốt nhưng mà không hiểu sao cô vẫn cảm thấy yên tâm đến lạ.
“Cút!” A Sơ vừa nhìn thẳng vào ba gã đàn ông kia vừa trầm giọng nói.
Ba người kia nhìn nhau, sao họ có thể không nhận ra người đàn ông trước mặt này được.
“A Sơ! Chuyện này không liên quan gì đến anh!” Một người trong đó kêu lên.
Mặt A Sơ không chút gợn sóng, thấy bọn họ không đi, anh ta liền xông thẳng lên.
Thậm chí còn chẳng thèm nhắc Thủy An Lạc phải đi trước.
Quả nhiên, nhân vật cấp bậc đại thần đều tự tin hơn người bình thường.
A Sơ tấn công rất nhanh. Lúc Thủy An Lạc còn chưa kịp nhìn thấy cái gì thì ba gã đàn ông kia đã ôm lấy chân của mình ngã xuống. sau đó A Sơ cũng đã qua bên kia hỗ trợ Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn và Hắc Long đều đã bị thương. Băng Tuyết đang sáp tới.
Lúc Băng Tuyết ra tay với Kiều Nhã Nguyễn thì đột nhiên cổ tay bị người nắm lấy, sức lực kia cô ta không thể chịu đựng được.
“A Sơ!”
Băng Tuyết thu tay của mình lại. A Sơ cũng thả tay cô ta ra.
Thủy An Lạc chạy tới đỡ Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy, lại quay sang nhìn Hắc Long: “Hắc Long! Quay về!” Thủy An Lạc trầm giọng nói.
Hắc Long sủa lên một tiếng, nó biết có ở lại đây cũng không có gì tốt cho nên đành cà nhắc chạy về.
Thủy An Lạc đỡ Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy: “Không sao chứ?”
Kiều Nhã Nguyễn lắc đầu, cô cũng đang nhìn chằm chằm A Sơ như thể không hiểu sao anh ta lại ở chỗ này?
Đây là lần thứ ba A Sơ giúp đỡ cô.
“A Sơ! Đừng có xen vào việc của người khác!” Băng Tuyết đanh giọng cảnh cáo.
A Sơ vẫn giữ nguyên vẻ mặt thản nhiên của mình, anh ta bình tĩnh thốt ra một chữ: “Cút!”
Băng Tuyết hơi nheo mắt lại rồi dứt khoát lao tới tấn công A Sơ.
Sức mạnh của hai người họ ngang nhau, nhất thời khó mà phân thắng bại. Thủy An Lạc đỡ Kiều Nhã Nguyễn lui về phía cửa nhìn hai người đang đánh nhau.
Còn Phong Phong vừa mới đuổi ra đến ngoài đã thấy Kiều Nhã Nguyễn bị thương. Anh vội vàng đỡ lấy cô: “Chuyện gì thế này?”
Thủy An Lạc nhịn không được mà trợn trắng mắt: “Chờ anh làm anh hùng cứu mỹ nhân thì mỹ nhân chết sạch rồi!”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Phong Phong: “...”
Phong Phong nhìn hai người đang đánh nhau ngoài cửa lại hỏi một lần nữa: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi thấy Hắc Long bị thương chạy về.”
Thủy An Lạc hất cằm ra ngoài: “Anh không nhìn thấy à?”
Phong Phong không hỏi tiếp nữa mà đi ra ngoài giúp đỡ A Sơ.
Một A Sơ đã đã khiến Băng Tuyết phải dùng toàn lực đối phó mới ngang nhau, bây giờ thêm một Phong Phong thì rõ ràng cô ta đã rơi vào thế hạ phong, vậy nên Băng Tuyết cũng không đánh nữa mà lập tức rời khỏi đó.
Lúc đám Thủy An Lạc quay về, Mân Hinh đang lo lắng đứng chờ họ ngoài cửa, vừa trông thấy bọn họ thì lập tức chạy ra đón: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Phong Phong ôm Kiều Nhã Nguyễn bước vào, để cô ngồi xuống ghế rồi đi lấy hộp thuốc tới.
Sau khi A Sơ bước vào thì đứng dựa vào cửa cách đó không xa, ánh mắt của anh ta cứ đảo đi đảo lại trên cái chân của Kiều Nhã Nguyễn.
Thủy An Lạc quay lại nhìn A Sơ. Người ta không tính lại đây nên cô cũng không tiện nói gì cả.
“A Sơ, cảm ơn anh.” Thủy An Lạc chân thành cảm ơn anh ta.
A Sơ miễn cưỡng ngẩng đầu lên, “ừ” một tiếng coi như đã biết.
Thủy An Lạc tức giận quay đi, người anh em này lạnh lùng quá đi mất.
Mân Hinh đang liên lạc với Thủy Mặc Vân, nói cho ông biết tình hình thay đổi nên tạm dừng tất cả các kế hoạch.
Mân Hinh gửi tin xong liền nhìn về phía Thủy An Lạc: “Thế ra là hai người họ tự mình xông vào đó sao?”
Thủy An Lạc gật đầu, xem ra tình hình trước mắt thì là như vậy thật.
“Cho dù Sở Ninh Dực bị bắt thì cũng không làm sao đâu. Thay vì nói là bị bắt thì chẳng thà các người nói là anh ta được mời cho rồi!” A Sơ đột nhiên lên tiếng, hiếm lắm mới thấy anh ta nói một câu dài hơi như vậy.