Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 459: Chương 459: Năm mươi phần trăm khả năng




Thủy An Lạc hơi dừng lại một chút, đôi mắt mê man nhìn Sở Ninh Dực.

Là như vậy sao?

Nhưng ngoại trừ con đường này ra thì dường như bọn họ không còn đường nào khác để đi nữa rồi.

Bởi vì Phong Phong đã trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong lòng Kiều Nhã Nguyễn, chỉ riêng điểm này thôi cũng đã định sẵn rằng bọn họ đã thua rồi.

Sở Ninh Dực lau đi những giọt nước mắt tèm nhem trên gương mặt cô: “Không còn lựa chọn nào khác nữa rồi!”

Thủy An Lạc lại rơi nước mắt, chuyện này chỉ có thể trách bọn họ biết quá muộn.

Sở Ninh Dực ôm chặt cô vào lòng rồi dịu dàng an ủi: “Ai cũng không có quyền trách cứ Kiều Nhã Nguyễn, nhưng Phong Phong thì khác! Cậu ta hận Kiều Nhã Nguyễn, nhưng lại càng hận chính bản thân mình, bây giờ cậu ta chỉ đem nỗi hận bản thân chuyển lên người Kiều Nhã Nguyễn thôi, về anh sẽ đi nói chuyện với cậu ta.”

Hận chính mình?

Thủy An Lạc không hiểu ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực, tại sao lại phải hận chính mình?

Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc ngồi xuống một chiếc ghế tre trắng muốt, hưởng thụ cơn gió nhẹ nhàng ấm áp thổi qua người sau đó nửa quỳ xuống bên cạnh Thủy An Lạc, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Cuộc phẫu thuật của Kỳ Nhu là do cậu ta thực hiện.”

Giọng của Sở Ninh Dực rất khẽ, nhưng sức nặng của nó chẳng khác nào búa tạ nặng nề đập vào trái tim Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc trợn tròn mắt không thể tin nổi, cô nhìn chằm chằm vào Sở Ninh Dực.

“Mười năm trước, Phong Phong chưa tới hai mươi tuổi đã được truyền thông thành phố A và truyền thông quốc tế ca tụng là Tiểu Thần Y, cậu ta là thiên tài trong ngành y học! Sau khi Kỳ Nhu xảy ra chuyện thì được đưa đến bệnh viện, cậu ta là bác sĩ mổ chính.”

Thủy An Lạc hơi run lên: “Anh ta chẳng phải là thần y sao?”

Sở Ninh Dực cười một tiếng, sau đó tiếp tục nắm lấy tay cô xoa nhẹ: “Lúc Kỳ Như được đưa tới bệnh viện thì đã được các bác sĩ tuyên bố qua đời, nhưng mà cậu ta không chịu thừa nhận, kết quả...”

Kết quả là Phong Phong đã tiến hành phẫu thuật, nhưng An Kỳ Nhu vẫn chết. Cậu ta liền đem nỗi hận này cứ thể đổ lên đầu cô bé nhiều chuyện năm đó.

Thủy An Lạc nghĩ rồi lại thầm cười lạnh trong lòng.

Sở Ninh Dực nắm lấy đôi tay hơi lạnh của cô, thấp giọng nói: “Bây giờ cậu ta đã thay đổi nhiều lắm rồi.”

“Anh ta làm vậy là để trả thù!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

“Bảy năm nay cậu ta không hề động tới dao mổ, cuộc kiểm tra tư cách bác sĩ hằng năm cũng mặc kệ không quan tâm, nhưng lần này lại chỉ vì muốn về trường Kiều Nhã Nguyễn dạy học, chắc là dạy y.”

“Cái này chỉ là để anh ta có thể trả thù Nhã Nguyễn dễ dàng hơn thôi đúng không?” Giọng nói lạnh băng của Thủy An Lạc cắt ngang lời của Sở Ninh Dực, ngay từ lúc đầu cô đã chẳng có hảo cảm gì với tên Phong Phong này rồi, nhưng giờ thì cảm giác lại càng tồi tệ hơn.

Sở Ninh Dực ngừng lại một chút, dường như trong lúc nhất thời anh không biết phải làm thế nào để phản bác lại lời của cô.

Hai người họ không nói gì nữa, Thủy An Lạc cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn đang nắm lấy taymình, cô đã nắm được hạnh phúc của mình rồi, nhưng còn Kiều Nhã Nguyễn thì sao đây?

“Lạc Lạc, nếu Phong Tứ thật sự muốn để Kiều Nhã Nguyễn yêu cậu ta, sau đó vứt bỏ cô ấy thì cậu ta có cả trăm biện pháp nhưng cậu ta lại không làm như vậy, bảy năm trời cậu ta cũng không chạm vào những món đồ cấm kỵ ấy!” Sở Ninh Dực giải thích một cách nghiêm túc.

Mỗi lần vào những lúc như thế này, anh cũng vô cùng nhớ nhung Thủy An Lạc ngốc nghếch đáng yêu kia, vì anh không cần phải tự mình giải thích những chuyện này làm gì cả.

Vì có giải thích cô cũng không hiểu.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, cô đưa tay chạm vào khuôn mặt của anh. Sở Ninh Dực nói nghiêm túc như thế, nếu giờ cô nghi ngờ anh thì đó sẽ giống như một tội lỗi vậy.

“Đối với Kiều Nhã Nguyễn thì Phong Phong là sự một tồn tại đặc biệt, vậy nên hiện tại chúng ta chỉ có một con đường này để đi thôi. Bởi nếu không làm như vậy, thì dù có đi con đường nào chúng ta cũng sẽ thất bại một trăm phần trăm, còn làm như thế ít nhất vẫn còn năm mươi phần trăm khả năng thắng, để bí mật này hoàn toàn chìm xuống.” Sở Ninh Dực đưa tay chỉnh lại mái tóc đã bị gió thổi tán loạn của cô, dịu dàng nói.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.