Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên trán của cô một cái, tiếp tục nghe những ảo tưởng của cô từ thời nhà trẻ cho tới tận khi học đại học, thật ra nếu nghĩ lại thì như vậy cũng không sai, từ lúc cô còn nhỏ cho đến lúc nắm tay cô đi vào nhà thờ, sau đó từ từ cùng nhau già đi.
“Đến khi em mười tuổi, em muốn tuyên bố trước mặt mọi người rằng anh là của em!” Thủy An Lạc bá đạo nói.
“Mười tuổi?” Rốt cuộc Sở Ninh Dực cũng hỏi một câu.
“Đúng vậy! Năm đó anh quen biết với Viên Giai Di!” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Sở Ninh Dực: “...”
Cái bình dấm muốn khô quắt queo này còn định ăn bao nhiêu năm nữa đây.
“Anh với Viên Giai Di chưa bao giờ thực sự yêu đương cả!” Sở Ninh Dực nhíu mày nói: “Mọi người nói như vậy thì cứ như vậy thôi.”
“Im ngay, im ngay, em vẫn còn muốn nói tiếp!” Thủy An Lạc tự nhắc đến rồi lại tự không muốn nghe, cho nên cô quả quyết cắt lời của Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực để tùy cô nói tiếp.
Thủy An Lạc tiếp tục biên diễn từ năm mười tuổi cho đến năm mười hai tuổi, nụ hồn đầu đời lúc mười hai tuổi cô cũng muốn tặng cho Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực nhướng mi: “Mười hai tuổi?”
“Con trai anh mới hai tuổi đã hôn người ta rồi đó!” Thủy An Lạc phản bác lại, như đang nói “Anh có thể làm gì đây?”
Sở Ninh Dực lại im lặng, quả nhiên là anh quá cổ hủ rồi, nhưng mà cái chuyện nụ hôn đầu tiên này thì vẫn có thể tạm chấp nhận được.
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một hồi: “Anh chờ em đến năm mười tám tuổi mới được ăn em, lúc đó anh đã hai mươi sáu rồi. Anh nói xem, trước đó anh có ấy ấy với một cô gái nào khác không?”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn bộ dạng hung hăng của Thủy An Lạc. Auả nhiên, một khi đã lôi chuyện cũ ra thì có thể hóa thân thành cọp cái chỉ trong nửa phút.
“Nói như thế thì đúng là có chút thiệt thòi thật, anh phải chờ em đến tận năm hai mươi sáu tuổi, mấy thằng khác đến năm mười tám tuổi đã được khai trai rồi! Ít nhất em nợ anh tám năm, như thế thì em làm gì bù đắp cho anh đây?” Sở Ninh Dực đưa tay nâng cằm cô lên rồi hôn xuống.
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc hất tay anh ra: “Anh đứng đắn chút đi, đừng có hở tí là đòi “lái xe“.”
Sở Ninh Dực rất vô tội: “Anh xác nhận là em “lái xe” trước.”
Thủy An Lạc tự động quên luôn sự thật này, cô nói: “Sau đó liệu chúng ta có thể nào cũng sẽ ly hôn không?”
Sở Ninh Dực ôm lấy cô thật chặt, hôn lên trán cô rồi nói: “Không đâu, đại khái anh sẽ bảo vệ em thật rốt, để em thành một Sở phu nhân mà ai ai cũng hâm mộ, để em tránh khỏi tất cả những phiền phức trên đời.”
“Cứ y như là chim hoàng yến ấy.” Thủy An Lạc bĩu môi, bày tỏ sự không hài lòng với thân phận như vậy.
Sở Ninh Dực gật đầu: “Không có một năm trưởng thành ấy, anh tình nguyện bảo vệ em cả đời, sẽ không để em có cơ hội tiếp xúc với bất cứ thứ gì hiện tại.”
Thủy An Lạc vỗ vỗ lồng ngực của mình: “May quá, may mà không quay ngược thời gian được, em vẫn thích cuộc sống bây giờ hơn!”
Được cùng anh cùng hội cùng thuyền.
Sở Ninh Dực đưa tay vò đầu cô: “Đồ ngốc, vốn dĩ đã không thể quay về quá khứ rồi!”
Ảo tưởng kết thúc, Thủy An Lạc đưa ra kết luận là, trải qua tất cả những chuyện đó nhưng cô không hề hối hận. Nếu như tất cả là để đạt được giờ phút hiện tại thì cô không cần thanh mai trúc mã nữa, nhưng nhất định phải cùng anh cùng hội cùng thuyền, vinh nhục cùng hưởng.
Thủy An Lạc tựa vào lòng anh rồi từ từ nhắm mắt lại. Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ về cô, một lát sau đã trầm trầm ngủ.
Sau khi Thủy An Lạc ngủ say, Sở Ninh Dực cẩn thận đứng dậy, đi vào phòng làm việc.
Giữa đêm khuya trong phòng làm việc vắng vẻ không một tiếng động.
Sở Ninh Dực ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm màn hình màu đen, trên màn hình không có bất cứ cái gì cho nên có thể nhận thấy rằng anh chỉ đang ngẩn người ra đó.
Z, một chữ này có quá nhiều ý nghĩa.
Đáng tiếc, anh không hề lấy được bất cứ đầu mối nào về chữ cái này.