Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2191: Chương 2191: Nếu như chúng ta là thanh mai trúc mã [8]




Họp phụ huynh?

Sở Ninh Dực nghĩ nghĩ một chút, hai lần trước lịch họp trùng với lịch anh ra nước ngoài cho nên đều do Thủy An Lạc đến dự. Thủy An Lạc cũng rất vui vẻ đi dự họp phụ huynh cho con. Dù sao thì con trai cô học giỏi, đi cũng chỉ nhận được lời khen.

“Lúc nào?” Sở Ninh Dực gắp trứng gà cho Tiểu Bảo Bối, hỏi.

Tiểu Bảo Bối nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Hình như là vào thứ bảy tuần sau, sau khi có kết quả của kỳ kiểm tra ạ.”

Sở Ninh Dực tính toán thời gian một chút rồi cuối cùng gật đầu.

“Oh yeah!” Tiểu Bảo Bối vui vẻ, để ba đi họp phụ huynh là tốt nhất.

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu nhóc: “Cẩn thận không mẹ con lại nói con ghét bỏ mẹ con đấy.”

“Không phải là con chê mẹ, nhưng mà lần nào mẹ đi thì đám người đó cứ vây quanh lấy mẹ, mấu chốt là mẹ còn không từ chối mấy người họ, đã đứng là đứng tận một hai giờ liền, phiền lắm.” Tiểu Bảo Bối bất đắc dĩ nói, đám người đó không những muốn nịnh hót ba nhóc mà còn khen nhóc tới tấp. Đáng tiếc, lần nào mẹ nhóc cũng cười híp tịt mắt nghe từ đầu đến cuối.

Sở Ninh Dực đại khái cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng đó.

“Được rồi, lần tới ba sẽ đi.” Sở Ninh Dực trấn an tâm hồn đang bị tổn thương của con trai mình.

Tiểu Bảo Bối sung sướng nên bữa sáng cũng ăn nhiều hơn mọi khi. Ăn được một nửa thì Tiểu Sư Niệm đi xuống lầu, bé con cũng phải đi học.

“Chào buổi sáng sư công, chào buổi sáng anh Bảo Bối.” Tiểu Sư Niệm vừa nói vừa dụi mắt.

Tiểu Sư Niệm học ở vườn trẻ trong quân bộ, cho nên không học cùng đám Tiểu Bảo Bối. An Phong Dương đưa Tiểu Bảo Bối và Tiểu Miên Miên đi học xong còn phải đưa thêm một đứa nữa.

Thủy An Lạc với Bánh Bao Đậu tỉnh lại cùng lúc. Hai mẹ con ngồi trên giường, vẻ mặt ngơ ngác y như nhau: Tôi là ai, đây là đâu?

Thủy An Lạc vuốt vuốt mặt mình rồi ôm Bánh Bao Đậu đi đánh răng rửa mặt.

Lúc hai người họ đi ra thì Bánh Bao Rau với Tiểu Bất Điểm đã đang ăn sáng, không thấy Sở Ninh Dực đâu, có lẽ là đang họp trong phòng làm việc rồi.

Phong Phong cũng có mặt, nhưng mà đang ở trong phòng khách, trên bàn có mấy tập tài liệu. Thủy An Lạc liếc mắt một cái thấy trên đó ghi một vài phương pháp liền bĩu môi đi ăn cơm sáng.

“Một lát nữa cô thử xem cái này xem, tôi cảm thấy có tác dụng đấy, trưa nay tôi phải đến đoàn làm phim một chuyến.” Phong Phong nói rồi vạch ra những chỗ cần xem cho cô.

Thủy An Lạc đáp lại rồi tiếp tục ăn sáng.

Phong Phong xử lý xong xuôi rồi mới ra khỏi nhà, chắc là vì đoàn làm phim có việc thực sự quan trọng chứ nếu với cái tính có thể nằm thì nhất quyết không đứng của anh chắc còn lâu anh mới chịu đến đó.

Sau khi Phong Phong đi rồi, Thủy An Lạc ăn vài miếng cháo rồi đi cầm tài liệu xem, trên đó đa phần là số liệu về thần kinh trong não bộ, còn có vài tài liệu phiên dịch.

Thủy An Lạc ngậm đũa ngẫm nghĩ, đây có lẽ là sự khác biệt giữa thiên tài và đồ ngốc rồi, mấy cái này cô nhìn kiểu gì cũng không hiểu vậy mà Phong Phong lại hiểu được.

Thủy An Lạc đang nhìn nhìn thì di động của cô để trong phòng ngủ vang lên. Bánh Bao Đậu lập tức chủ động giúp mẹ chạy đi lấy di động, thực ra chỉ là do bé không thích cứ ngồi mãi một chỗ trên bàn ăn thôi.

Thủy An Lạc nhận di động do Bánh Bao Đậu đưa cho, thấy số gọi đến hiện trên màn hình thì hơi sửng sốt một chút, sau đó mới bấm nhận: “Alo...”

“An, tôi cứ nghĩ cô sẽ không nghe điện thoại của tôi cơ.” Janis bất đắc dĩ nói, còn có chút tủi thân.

Thủy An Lạc ngồi xuống ghế, lật lật mấy bản vẽ trên tài liệu: “Nếu đã nghĩ như vậy thì tại sao còn muốn gọi điện cho tôi làm gì?”

“An, chuyện lần này tôi thật sự xin lỗi!” Janis chân thành nói lời tạ lỗi.

“Nếu như anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh làm như vậy thì có lẽ tôi sẽ tha thứ cho anh.” Giọng điệu của Thủy An Lạc vẫn nhàn nhạt như trước, không nghe ra vui giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.