Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2441: Chương 2441: Ngài sở nói: Bà sở được thần thi cử nhập là vô địch đấy [3]




Cuối cùng, Thủy An Lạc cầm đĩa CD và poster, tính mang CD đi lấy lòng em trai của Tân Nhạc, còn poster và goods thì mang đi lấy lòng mẹ của Tân Nhạc.

Thủy An Lạc dọn dẹp xong tất cả, khi đi ra cửa lại bị Phong Phong gọi lại.

“Tôi nói này cô ngốc kia, cô sống thế này có mệt không hả?” Phong Phong đứng dựa vào cửa, cầm cốc nước, nhìn Thủy An Lạc vừa bước ra cửa đã đội mũ lên.

Thủy An Lạc ngưng lại, đứng nơi đầu gió, quay đầu nhìn về phía Phong Phong, “Mệt chứ, nhưng nếu không làm như vậy, tim tôi còn mệt hơn.” Thủy An Lạc nói xong, vừa ôm những thứ trong lòng vừa vẫy vẫy tay với Phong Phong, sau đó quay người chạy về nhà mình.

Thấm Tâm Viên vào mùa đông rất đẹp, nhất là những ngày đông sau khi tuyết rơi, một màu trắng bao phủ, tuy rằng rất lạnh, nhưng khiến tâm tình của mọi người tốt hơn.

Thủy An Lạc ôm CD, poster và goods trong tay, bước trên nền tuyết, ánh đèn đường mờ mờ tối chiếu lên cơ thể cô, trông có vẻ hơi cô độc.

Cô không thể không thấy áy náy với Tân Nhạc.

Cho dù chuyện này không phải cô chủ động, nhưng dù là bị động, Tân Nhạc cũng vì cô nên mới bị tổn thương.

Cho nên, làm sao có thể không để tâm cho được.

Chuyện Thủy An Lạc đi không được báo cho Tân Nhạc, cho nên Tân Nhạc không hề biết.

Sau khi trời sáng, Tân Nhạc tỉnh dậy, nhìn xuống chiếc xe đang đỗ dưới nhà. Cô thấy Mặc Lộ Túc đứng bên cạnh xe, không rõ đang nhìn thứ gì.

Tân Nhạc buông rèm cửa xuống, cảm thấy rất bực bội, không thèm để ý tới nữa.

Dưới chân Mặc Lộ Túc đầy những đầu lọc thuốc lá đã hút. Anh rất ít khi hút thuốc, nhưng lần này, anh gần như đã hút hết tất cả số điếu thuốc anh có thể hút trong đời.

Hút xong điếu cuối cùng, Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn căn phòng của Tân Nhạc. Đây là ngày thứ ba anh đến đây, cũng là đêm thứ ba anh ngủ lại trong xe. Anh thậm chí không biết từ bao giờ mà mình có thể kiên nhẫn đến thế?

Mặc Lộ Túc ném đầu lọc xuống đất, chiếc điện thoại đặt trong xe sáng lên. Anh mở cửa xe, lấy điện thoại ra, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, ngưng lại một lúc rồi mới bắt máy, “Ba.”

“Chuyện trưa nay ba nói với con đừng có quên đấy, nhớ qua đây sớm.”

“Ba, hôm nay con có việc.” Mặc Lộ Túc trầm giọng đáp lời.

Mặc Lộ Túc vừa dứt lời đã thấy xe của Thương Huy dừng lại trước cổng chung cư cách đó không xa.

Thương Huy xuống xe, tay vẫn còn cầm điện thoại, “Đúng vậy, ba mẹ tôi muốn gặp cậu, thuận tiện gặp chú và dì luôn, ở ngay Phúc Mãn Lâu ngày hôm qua thôi, họ đặt phòng riêng rồi.”

Mặc Lộ Túc hơi ngừng lại, dường như không chú ý tới việc ba anh đang nói gì ở bên kia nữa mà nói luôn, “Con biết rồi, trưa con sẽ qua.”

Mặc Lộ Túc ngắt điện thoại, nhìn Thương Huy bước vào cổng khu nhà, hơi nheo mắt lại.

Gặp ba mẹ à?

Trùng hợp lắm!

Ba anh cũng ở đây.

Sau khi Thương Huy lên lầu, chưa kịp nói rõ mục đích đến đây với ba mẹ Tân Nhạc đã bị Tân Nhạc kéo vào phòng riêng, “Cậu điên rồi à? Bây giờ là lúc nào mà cậu đòi cha mẹ hai bên gặp nhau?”

“Kết hôn đó.” Thương Huy nói rất hiển nhiên.

Tân Nhạc dựa vào bàn, nhìn Thương Huy rất nghiêm túc, hóa ra thiên tài cũng có lúc thiếu lý trí.

Vì hôm qua nhìn thấy Lí Tử và lớp trưởng bên nhau nên cậu ta mới vội vàng tìm người để kết hôn.

Muốn chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ rằng không có Lí Tử cậu ta vẫn sống rất tốt à?

Hay là muốn chứng tỏ Lí Tử cũng không phải tất cả mọi thứ trong cuộc đời cậu ta.

Lần này Tân Nhạc không tức giận, chỉ thấy Thương Huy đáng thương.

Cô cũng từng làm những chuyện lừa mình dối người như thế này.

“Thương Huy, cậu có đọc tiểu thuyết tình cảm không? Dạng như tổng giám đốc nhắm trúng tôi ấy.” Tân Nhạc đột nhiên hỏi, hơn nữa còn hỏi rất nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.