Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 604: Chương 604: Nghe nói cô có hẹn với kiều nhã nguyễn




Thím Vu bước qua nhẹ nhàng vỗ vai Thủy An Lạc: “Coi như cô hy sinh một chút vì thiếu gia vậy, hơn nữa chẳng phải phu nhân cũng nói rồi đấy sao, cũng phải chờ sau khi vết thương của cô lành lại đã.” Thím Vu vừa nói vừa nháy mắt một cái với Thủy An Lạc.

Lần này thì Thủy An Lạc lập tức hiểu được hàm ý của cái nháy mắt ấy, cô liền đưa tay ôm eo thím Vu rồi nói: “Cháu biết là thím Vu tốt với cháu nhất mà!”

Sau khi Hà Tiêu Nhiên xuống lầu thì Sở Mặc Bạch đã ngồi sẵn trong xe chờ bà.

“Thế nào rồi?”

“Tính ra thì nó cũng là một đứa ngoan, biết thương người khác. Lúc em mắng thím Vu nó còn biết đứng ra bảo vệ bà ấy nữa. Chỉ có điều nó suốt ngày gây họa khiến em không thể nào mà chịu nổi thôi.” Hà Tiêu Nhiên nghe cháu gái kể Sở Ninh Dực vì Thủy An Lạc mà không chịu đến công ty thì có chút phiền não, dẫu sao thì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên đứa con trai quý báu của bà không chịu đến công ty rồi.

Sở Mặc Bạch vỗ nhẹ một cái lên tay của vợ rồi bảo tài xế lái xe đi: “Được rồi, con bé cũng đang bị thương mà, nó cũng đâu cố tình làm vậy đâu! Hơn nữa trước đây chẳng phải em lúc nào cũng trách con trai chỉ biết đâm đầu vào công việc thôi đấy sao, giờ thế này không phải là tốt hơn à? Cũng biết chăm sóc gia đình, biết nghỉ ngơi rồi.”

“Anh cũng thoáng ghê đấy, em biết sau chuyện của An Tâm thì anh...” Hà Tiêu Nhiên còn đang nói dở thì chợt thấy bàn tay vẫn luôn đặt trên tay mình bỗng rời đi. Bà buồn phiền nói: “Mặc Bạch, không phải là em...”

“Anh biết, không sao đâu, về nhà thôi.” Sở Mặc Bạch nói xong khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Hà Tiêu Nhiên cúi đầu buồn phiền, sao tự dưng bà lại quên mất kia là chuyện cấm kỵ không được nhắc tới cơ chứ?

Ngay lúc Hà Tiêu Nhiên vẫn đang cảm thấy ảo não thì Sở Mặc Bạch lại nắm lấy tay của bà, chỉ có điều vẫn không mở mắt ra.

***

Đúng trong thời điểm này thì tuyến du lịch Provence do Sở thị khai thác cũng bắt đầu được lên chương trình. Sách báo tuyên truyền đã được chuẩn bị xong xuôi, hình ảnh được sử dụng chính là loạt ảnh của Thủy An Lạc và Tiểu Bảo Bối chụp ở Provence. Sở Ninh Dực rất ít khi xuất hiện trước ống kính, nhưng lần nào xuất hiện cũng dấy lên làn sóng dữ dội.

Tiếc là lần này không có bất cứ tấm ảnh nào chỉ có một mình Sở Ninh Dực cả. Cả loạt hình chỉ có ba tấm, một tấm anh đang đẩy xe nhỏ cho con trai, Tiểu Bảo Bối cũng nằm bên trong. Một tấm thì đang ôm Thủy An Lạc, có thể thấy đây là tấm hình nhờ người khác chụp hộ. Tấm còn lại là ảnh cả nhà ba người, Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của Sở Ninh Dực rồi tựa đầu vào vai của anh, còn Tiểu Bảo Bối đang đội một cái mũ thật to ngồi trên cổ của ba mình.

Phong Phong nửa nằm nửa ngồi trong phòng Sở Ninh Dực xem đống sách báo, quảng cáo tuyên truyền: “Thế này chẳng phải đã tốt lắm rồi sao? Có cần thiết phải gọi tôi tới thế này không?”

Sở Ninh Dực hoàn thành phần tài liệu cuối cùng rồi đưa cho trợ lý, sau đó mới đứng dậy: “Những hình ảnh này chỉ dùng trong giai đoạn đầu tuyên truyền thôi, còn việc tuyên truyền hậu kỳ thì để cậu với Viên Giai Di làm.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa bước tới tắt ti vi: “Tối nay đi ăn với tôi, chị dâu của cậu có chuyện cần nói với cậu.”

“Mẹ, tôi sợ vị tổ tông nhà cậu lắm rồi, cứ y như tai tinh giáng trần ấy!” Phong Phong hời hợt trả lời.

“Vậy thì thôi, tôi nghe nói cô ấy còn hẹn cả Kiều Nhã Nguyễn nữa đấy.” Sở Ninh Dực nói xong liền xoay người định rời đi.

Kiều Nhã Nguyễn?

Phong Phong hơi sửng sốt một chút. Hình như đã mấy ngày nay anh ta không gặp cô gái kia rồi, hơn nữa anh ta thấy cô sống rất ung dung tự tại. Sao anh ta có thể để cô sống thoải mái như thế được cơ chứ?

“Đi, ai nói không đi hả!”

“Chị dâu của cậu là tai tinh giáng trần?”

“Lỡ mồm, lỡ mồm, chị dâu chắc chắn là phúc tinh của cậu đấy. Cậu xem, hiệu quả tuyên truyền cao thế kia cơ mà, sắp đuổi kịp ngôi sao quốc tế luôn rồi!” Phong Phong lập tức sửa miệng nói.

Mà anh ta nói vậy cũng không phải điêu, Thủy An Lạc là kiểu con gái mới nhìn sẽ không có ấn tượng gì, nhưng nếu nhìn thật lâu thì sẽ phát hiện cô đẹp vô cùng.

Đã thế những tấm hình này hầu hết đều là do Sở Ninh Dực chụp nữa. Trên đời này làm gì có ai có thể biết rõ hơn được vẻ đẹp của Thủy An Lạc bằng Sở Ninh Dực.

Thế nên hầu hết tấm nào tấm nấy đều đẹp đến rung động lòng người. Về điểm này, kể cả dưới cái nhìn khắt khe kén cá chọn canh của anh ta, anh ta cũng sẽ không phủ nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.