Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3052: Chương 3052: Người duy nhất mà anh sở sợ [10]




Chiếc xe rẽ vào hầm để xe, lúc dừng lại, Sư Niệm bị kéo xuống. Cô liền tiếp tục trạng thái run rẩy, giống như một cô gái non nớt sợ hãi.

Tần cũng bị lôi xuống. Cho dù rơi vào tình cảnh chật vật, sắc mặt có tái nhợt, anh ta vẫn mỉm cười.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi.” Sư Niệm bị kéo vào, cúi đầu lẩm bẩm.

Tần vẫn âm thầm quan sát cô. Cô gái này thật thông minh, biết lúc này nếu ngẩng đầu nhìn thẳng vào bất cứ kẻ nào, chỉ cần có sự giao lưu giữa ánh mắt, cô ấy cũng có khả năng bị giết, cho nên lúc này cô ấy vẫn liên tục cúi đầu.

Gã da đen dặn dò thuộc hạ của mình vài câu sau đó liền bỏ đi. Đám thuộc hạ dẫn bọn họ xuống địa lao, ném vào trong, khóa cửa sắt lại rồi mới rời khỏi.

Tầng hầm ẩm ướt, toát lên mùi mục rữa mốc meo.

Sư Niệm bị ném xuống đất, không nhịn được ho khan mấy tiếng, một lúc sau mới đỡ hơn. Cô ngẩng đầu nhìn bức tường còn dính bọt nước cùng với ngọn đèn nhỏ lung lay sắp đổ bên trên, dưới mặt đất là một mảnh đất bùn lạnh như băng,

Đây đúng là một cái địa lao thật sự.

Tần lại rất tự tại ngồi bên cạnh Sư Niệm, cúi đầu nhìn cô gái đang từ từ đứng dậy, “Điểm tốt duy nhất của chỗ này là không có người trông chừng, cho nên cô không phải giả bộ nữa đâu.”

Sư Niệm: “...”

“Tôi là Tần Thiếu Bạch, cô biết Sở Húc Ninh đúng không?” Tần Thiếu Bạch cúi đầu nhìn Sư Niệm.

Sư Niệm trừng anh ta một cái, lại nhìn vào bả vai của anh ta.

“Vai không được xử lý sẽ bị nhiễm trùng, nhất là ở một nơi như thế này.” Sư Niệm quỳ thẳng lên nhìn vết thương sau lưng anh ta, bởi vì vừa bị lôi kéo nên vết thương lại rách ra rồi.

“Cô là bác sĩ?”

“Mẹ nuôi của tôi là bác sĩ.” Sư Niệm nói, vươn tay kéo áo anh ta ra, nhíu mày xong liền cởi áo khoác của mình ra. Cô đột nhiên ngoảnh lại: “Nhìn cái gì, quay đầu đi.”

Tần Thiếu Bạch nhướng mày, tuy không biết cô muốn làm gì nhưng dựa trên nguyên tắc của một quý ông, anh vẫn nghiêng đầu qua một bên không nhìn Sư Niệm nữa. Mãi một lúc sau, vết thương của anh ta được một lớp vải mềm mại mang theo hơi ấm bọc lấy.

Tần Thiếu Bạch khựng lại một chút. Mấy năm nay anh ta vẫn đứng giữa bờ sinh tử, chưa bao giờ có ai quan tâm đến anh ta như vậy, còn là một phụ nữ.

Sư Niệm băng bó kỹ giúp anh ta, đề phòng vi khuẩn xâm nhập vào vết thương nhiều hơn, “Trước hừng đông, nếu chúng ta không thoát ra được thì cánh tay này của anh coi như vứt đi, nhưng anh cũng đừng lo, chắc chắn chúng ta sẽ thoát ra được.”

Bởi vì, cô tin Sở Húc Ninh.

Tần Thiếu Bạch quay đầu lại bắt gặp vẻ kiên định trong mắt cô.

“Cô thích Sở Húc Ninh?” Tần Thiếu Bạch chợt liên tiếng, có điều giọng điệu này không rõ là hiếu kỳ hay mất mát.

“Anh ấy là chồng tôi.” Sư Niệm nói. Trước sự khiếp sợ của Tần Thiếu Bạch, cô cầm lấy miếng chip mà anh ta giao cho cô lúc trước đặt dưới lưỡi.

Tần Thiếu Bạch càng kinh ngạc hơn, cô gái này biết nhiều vậy sao.

“Tên Diêm Vương sống Sở Húc Ninh kia mà cũng có người lấy à, kỳ quái thật.” Tần Thiếu Bạch vẫn tựa vào tường, “Cô gái, sao cô lại nhìn trúng cái tên Diêm Vương mặt đen đó vậy.”

“Anh mới là Diêm Vương mặt đen ấy.” Sư Niệm không cho phép bất cứ kẻ nào nói xấu anh dù chỉ một câu, ai cũng không được, nhất là người đàn ông này lại càng không.

Tần Thiếu Bạch đang muốn nói chuyện tiếp, cửa địa lao lại được mở ra. Tần Thiếu Bạch xích người kéo Sư Niêm ra phía sau mình, chỉ lưu lại một bóng người run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.