Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3130: Chương 3130: Người tôi yêu chỉ cần một mình cô ấy là đủ rồi [8]




Sở Lạc Nhất chớp chớp mắt, ồ một tiếng rồi nhìn Đàm Thần Tiêu: “Sư phụ có chuyện gì cứ nói đi, đừng nói mấy lời nhờ cậy như vậy. Chỉ cần sư phụ nói ra, con làm được thì nhất định sẽ làm!”

Đôi mắt của Đàm Thần Tiêu khẽ trầm xuống, giống như không dám nhìn thẳng Sở Lạc Nhất.

Đức hạnh của con gái mình thế nào cô rất rõ, mà Sở Lạc Nhất cũng không phải kiểu người quá khắt khe hay nhỏ mọn. Không cần biết cô có để ý đến đứa con gái của mình hay không thì đó vẫn là con gái ruột của cô. Cô không hy vọng đứa bé ấy sẽ đi vào con đường không thể quay đầu lại.

Sở Lạc Nhất đợi Đàm Thần Tiêu lên tiếng lại phát hiện có vẻ như sư phụ rất khó mở lời. Sở Lạc Nhất khựng lại một chút rồi đột nhiên nói: “Sư phụ, nếu có việc thì sư phụ cứ nói ra, con làm được nhất định sẽ làm.”

Đàm Thần Tiêu ngẩng đầu, bàn tay vô thức siết chặt lấy đôi đũa. Nếu so sánh giữa Lục Tư Thần và Sở Lạc Nhất thì đương nhiên Đàm Thần Tiêu để ý đến Sở Lạc Nhất nhiều hơn. Cô thừa nhận cô không phải là một người mẹ tốt, thậm chí còn căm hận sự tồn tại của con gái mình.

Vậy cho nên Lục Tư Thần mới thành ra như bây giờ.

“Nhất Nhất, nếu có một ngày, con gái của cô...”

“Nhất Nhất...”

Đàm Thần Tiêu còn chưa kịp nói cho hết lời thì thanh âm của Cố Tỉ Thành đã bất ngờ vang lên từ đằng sau.

Sở Lạc Nhất lập tức quay đầu lại. Sau khi thấy rõ người đi vào là ai liền hô lớn một tiếng rồi dứt khoát chạy tới, bổ nhào vào người Cố Tỉ Thành.

Cố Tỉ Thành đón được cô, ôm chắc viên đạn nhỏ đột nhiên lao tới này nhưng ánh mắt lại hướng về phía Đàm Thần Tiêu đang ngồi cách đó không xa.

Sở Lạc Nhất vòng tay ôm lấy cổ anh, ôm anh thật chặt: “Sao anh lại tới đây?”

“Em không tới tìm anh thì anh chỉ có thể tới tìm em thôi! Tới xem cái cây mọc ra bên ngoài tường này đã mọc dài đến đâu rồi còn biết đường kéo quay về.” Cố Tỉ Thành nói rồi vỗ vỗ sau lưng cô, bảo cô nhảy xuống.

Sở Lạc Nhất ngoan ngoãn tuột xuống. Cô biết anh đang nói đùa liền kéo anh đến bàn ăn: “Đến đây, để em giới thiệu cho anh, đây là sư phụ của em, Đàm Thần Tiêu!” Sở Lạc Nhất cố ý kéo tay Cố Tỉ Thành ngồi xuống, sau đó lại nói tiếp: “Sư phụ, anh ấy chính là Cố Tỉ Thành đó, có phải cực kỳ đẹp trai không ạ.” Sở Lạc Nhất chưa bao giờ thấy đỏ mặt khi tự khen bạn trai mình cả.

Đàm Thần Tiêu siết chặt đôi đũa trong tay, nụ cười có chút miễn cưỡng. Sở Lạc Nhất đang hưng phấn nên không nhận ra.

“Anh mang đến cho em một món quà đấy, tự đi lấy đi, đằng sau cốp xe.” Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất rồi nói.

“Sao anh không mang luôn vào đây chứ?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đứng dậy. Dù sao cô cũng rất tò mò không biết Cố Tỉ Thành sẽ mang cái gì đến cho mình.

“Tự em xem thì mới thấy bất ngờ.” Cố Tỉ Thành nói rồi đặt chìa khóa xe vào lòng bàn tay của cô: “Đi đi.”

“Sư phụ, con đi một lát sẽ về ngay!” Sở Lạc Nhất nói, sau đó nhún nhảy đi ra ngoài.

Mãi cho tới khi Sở Lạc Nhất đi khuất rồi, bầu không khí trên bàn ăn cũng thay đổi.

“Cô Đàm, đã lâu không gặp.” Cố Tỉ Thành nói với người đối diện.

Đàm Thần Tiêu đặt đôi đũa trong tay xuống. Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ người đàn ông tên Cố Tước Tỉ kia. Quả thật cô đã từng gặp cậu thanh niên đang ngồi trước mặt nhưng đó là từ hai mươi mấy năm trước.

“Đúng là đã lâu không gặp.” Đàm Thần Tiêu nhàn nhạt nói, giọng điệu đều đều, thậm chí còn mơ hồ lộ ra một sự xa cách.

Cố Tỉ Thành cũng không để ý chuyện này. Dù sao thái độ của Đàm Thần Tiêu đối với chú Lục như thế nào, anh đã rõ mười mươi ngay từ khi còn nhỏ.

“Cô Đàm, chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi. Cháu với Tư Thần chỉ là anh em, mãi mãi vẫn chỉ là anh em thôi cho nên cháu không hy vọng cô Đàm sẽ làm hay nói gì đó với Nhất Nhất về chuyện này.” Cố Tỉ Thành dứt khoát nói thẳng mục đích đến đây của mình ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.