“Tạm biệt, chúng ta tuyệt giao đi.” Kiều Vi Nhã tức đến mức thở phì phò.
“
“Đừng như thế chứ, em vẫn chưa nói rõ hai người rốt cuộc bị làm sao mà?” Sở Lạc Nhất vội vàng nói.
Kiều Vị Nhã không khỏi trợn mắt khinh thường ngay trên xe rồi mới trả lời, “Chị bớt bớt cái giọng hóng chuyện bốn phương đó đi thì em sẽ tin chị đang quan tâm em hơn đấy.”
“Được thôi, chị đang hỏi cưng rất nghiêm túc nè, hai cưng rốt cuộc bị làm sao vậy?” Sở Lạc Nhất nghiêm túc hỏi.
Kiều Vị Nhã xì một tiếng, kể lại chuyện hôm nay cho Sở Lạc Nhất nghe. Sở Lạc Nhất nghe xong phải hỏi lại với vẻ thật-không-thể-tin-nổi, “Chỉ vì chuyện này thôi?”
“Chuyện này mà không phải chuyện lớn à, sao cậu ta có thể cho rằng cậu ta làm gì cũng đúng mà em làm gì cũng là lãng phí thời gian như thế. Có phải cậu ta cảm thấy em không làm nổi chuyện gì nên hồn không?” Kiều Vị Nhã tức giận hỏi.
Sở Lạc Nhất ở đầu dây bên kia khựng lại một lát rồi trả lời, “Tiểu Bất Điểm, gần đây có phải em thiếu tự tin quá mức rồi không?”
“Em nhổ vào, sao em có thể không tự tin về bản thân em được, em rất tự tin đấy nhé.” Kiều Vị Nhã bật cười.
Sở Lạc Nhất cảm thấy Kiểu Vi Nha hôm nay thật sự rất lạ, kiểu khác lạ vô cùng lạ, giống như cô đang cực kỳ thiếu tự tin, thiếu tự tin vì bị so sánh.
“Thôi, không nói chuyện với chị nữa, em về Thấm Tâm Viên đây, quên mang ví rồi, phải bảo ba em ra đón.” Kiều Vi Nhã nói xong ngắt luôn cuộc gọi.
Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn điện thoại của mình, lặng lẽ nói, “Thẩm Tâm Viên hả, chị chưa hỏi đâu đấy nhé.” Cô nói rồi gọi điện thoại cho người nào đó.
Khi Kiều Vi Nhã về đến cổng Thấm Tâm Viên, Phong Phong đã đứng đợi cố ở cổng, thấy cô xuống xe lập tức đi thanh toán tiền cho tài xế, “Giỏi gớm nhỉ, bị nó chọc cho tức trào máu họng mà không biết đường đòi xe, phải để nó tự bắt xe chứ.”
Kiều Vi Nhã nghĩ, cô thấy ba mình nói cũng đúng.
Lúc nhận tiền, tài xế nói, “Cô ơi, có thể trả cho tôi bằng wechat được không, tôi không có tiền lẻ trả lại cô.”
Kiều Vị Nhã: “...”
Cô tức quá hóa điên rồi sao?
Phong Phong: “...”
Anh chỉ biết con gái mình cãi nhau với thằng nhóc thối tha kia, anh rất vui, cho nên quên mất chuyện này thôi mà.
Kiều Vị Nhã hậm hực dùng điện thoại trả tiền xe, sau đó ủ rũ theo ba cô vào nhà.
Kiểu Vị Nhã: Ba thật xấu mặt!
Phong Phong: Con cũng thế thôi!
Hai ba con nhìn nhau, đồng loạt thống nhất rằng đây là lỗi của Sở Lạc Duy, không phải tại anh thì cô sẽ không giận đến mức hổ đồ như thế.
Mà ngay lúc hai ba con thống nhất để Sở Lạc Duy gánh tội này, xe của Sở Lạc Duy đã tiến vào Thấm Tâm Viên.
Phong Phong kéo con gái vào phía trong, nhìn chiếc xe kia dừng lại, nhìn người kia xuống khỏi xe.
“Chú Tư.” Sở Lạc Duy trầm giọng cất tiếng chào.
Phong Phong đáp lại một cách rất thờ ơ và hờ hững, “Sao đã qua đây rồi?”
Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, chạy về nhà mình.
Sở Lạc Duy muốn gọi cô đứng lại, tiếc rằng ở đây vẫn còn ba vợ tương lai.
“Cãi nhau rồi hả?” Câu hỏi của Phong Phong có chút vui mừng khi thấy người ta gặp nạn.
Sở Lạc Duy nghiêm chỉnh trả lời, “Không ạ.”
Phong Phong xì một tiếng, quay người về nhà mình.
Sở Lạc Duy đập mạnh lên thân xe, thở hắt ra một hơi.
“Trút giận với cái xe mà làm gì, có giỏi thì hướng nắm đấm ấy lên người chú Tư của con ấy.” Sở Ninh Dực tựa người ở một chỗ cách đó không xa, chế giễu con trai mình.
Sở Lạc Duy: “...”
Ba đúng là ba ruột của con, không kháy con không được à?