Mùng ba Tết, người giúp việc trong nhà bắt đầu đi làm lại.
Đám Sở Ninh Dực cũng muốn dọn đi.
Hà Tiêu Nhiên muốn nói gì đó nhưng Kiều Tuệ Hòa lại lên tiếng bảo để bọn họ đi đi.
Thủy An Lạc cũng có suy nghĩ trong lòng, cuối cùng cam đoan mỗi thứ bảy hằng tuần đều dẫn Tiểu Bảo Bối về đây chơi, như thế mới khiến sắc mặt của Hà Tiêu Nhiên khá hơn một chút.
Năm nay Tiểu Bảo Bối thu hoạch rất khá.
Năm đầu tiên làm người thì nhóc mới chào đời được hơn mười ngày, vậy nên chẳng biết thế nào là năm mới cả. Nhưng mà năm nay thì ví tiền của Tiểu Bảo Bối đã phồng to lắm rồi.
Hai người họ dẫn theo con trai và Hắc Long về nhà. Thím Vu đã thu dọn nhà trước cho nên lúc về nhìn nhà cửa rất sạch sẽ.
Tiểu Bảo Bối trở lại lãnh địa nhỏ của mình, lập tức bò đi ôm mấy món đồ chơi. Nhóc vẫn thích ở nhà của mình hơn.
Hai ngày tiếp theo Sở Ninh Dực bề bộn nhiều việc. Sau đó Thủy An Lạc liền vô tình nghe được có người nói là trong đợt huấn luyện đầu năm Triệu Lâm bị ngã gãy chân, lúc này vẫn đang nằm ở tổng bộ.
Sau khi Sở Ninh Dực về nhà, Thủy An Lạc cười híp mắt rót nước cho anh: “Nghe nói Triệu Lâm ngã gãy chân à?”
Cái bộ dạng cười cười híp tịt cả mắt thế này của vợ anh chắc chắn không phải vì thương xót gì cho người ta rồi.
“Thật hả, không biết.” Sở Ninh Dực nói, uống nước xong liền đi thẳng lên lầu.
Thủy An Lạc vội vàng đặt ly xuống đuổi theo: “Này, em nghe nói là cô ta gãy xương ống đồng đó, như thế cô ta còn làm quân nhân được sao?”
“Em nghe nhanh đấy.”
“Em có bạn học đang thực tập ở bên đó, tin truyền khắp nơi rồi, một nữ sĩ quan vừa vào viện đã to mồm tru lên cực kỳ thảm khốc. Mấu chốt là xương ở cả hai chân cô ta đều gãy nát, chậc chậc chậc...” Cho nên Thủy An Lạc đoán ngoại trừ Triệu Lâm thì không còn ai khác.
Sở Ninh Dực vào phòng ngủ, anh liếc nhìn con trai đang ngủ trưa: “Sao em lại để con ngủ trưa ở đây?”
“Tiện tay, tiện tay.” Thủy An Lạc muốn biết chuyện của Triệu Lâm hơn.
Sở Ninh Dực đi đến phòng tắm rồi dựa lưng vào vách tường. Anh khoanh tay nhìn cô gái trước mặt: “Xin anh đi.”
Thủy An Lạc: “...”
Sở tổng thật chơi ác quá đi.
“Không nói thì thôi, sớm muộn gì em cũng biết.” Thủy An Lạc nói rồi xoay người định đi nhìn con trai.
Sở Ninh Dực dứt khoát duỗi tay nắm chặt lấy cổ tay của cô rồi kéo người vào lòng mình: “Em còn chưa cầu xin anh mà.”
“Em không muốn biết nữa!” Thủy An Lạc hầm hừ.
“Được, vậy cầu xin anh không cho em biết đi.”
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở, anh là lưu manh đấy hả!!!
Thủy An Lạc hơi nheo mắt của mình lại, sau đó nâng tay ôm lấy cổ của anh: “Em không cần phải cầu xin anh, bởi vì em biết đó là do anh làm.”
“Anh làm cái gì? “Làm” em sao?”
Thủy An Lạc lập tức đưa tay che miệng anh lại: “Sao giờ anh càng ngày càng bỉ ổi thế.”
“Như thế thì sao mà gọi là bỉ ổi được, rõ ràng là bản thiếu gia càng ngày càng thích em.” Sở Ninh Dực tiếp tục đùa giỡn vợ ngốc nhà mình.
“Để chứng minh anh yêu em thì anh mau nói cho em biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi?” Thủy An Lạc cười tủm tỉm nói, cô quyết định hòa nhau một ván.
Ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng lại vừa vặn rơi trên gương mặt trắng nõn của cô.
Ánh mắt nhìn Thủy An Lạc của anh càng trở nên âm trầm. Anh chăm chú nhìn đôi mắt của cô.
Thủy An Lạc thấy ánh mắt của anh lại càng tò mò hơn: “Anh nhìn cái gì đấy?”
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng đặt tay lên đôi mắt của Thủy An Lạc, sau đó từ từ dời đi để đôi mắt của cô lại xuất hiện trước mặt anh lần nữa.
Thủy An Lạc duỗi tay nắm chặt cổ tay Sở Ninh Dực: “Anh nhìn gì thế?” Thủy An Lạc nói rồi nhìn thẳng vào mắt của anh.
Đột nhiên Sở Ninh Dực lấy tay bịt kín mắt của cô, một tay còn lại vòng qua ôm lấy cổ của cô: “Nếu em muốn nhìn bản thiếu gia đi vệ sinh như thế thì thôi anh cũng cho em một cơ hội vậy.”
Ánh sáng tím mỏng manh kia là do khúc xạ ánh mặt trời sao?