Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn em trai của mình, dấm này chua quá rồi nha, để anh trai gọi hội ra cho em nhá.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn con trai áp út đang xem tivi. Sở Lạc Ninh quả quyết đặt quân cờ trong tay xuống rồi đứng dậy: “Mẹ đang làm gì thế, để con giúp mẹ nào!”
Quý trọng tính mạng, rời xa vùng chiến sự của ba. Sở Lạc Duy: “...”
Người nào vừa mới bảo gọi hội cho em hả?
Cho nên tình anh em là cái quái gì, tuyệt đối không thể dựa dẫm được, cứ nhìn anh ruột của anh đi, đó chính là ví dụ tốt nhất đấy.
***
Thành phố J, quân doanh.
Lúc Cố Tỉ Thành nhận được tin này thì cũng là lúc anh vừa mới kết thúc giai đoạn thứ hai của đợt huấn luyện, đang chuẩn bị bước vào kỳ chuẩn bị của giai đoạn thứ ba.
Cố Tỉ Thành biết bọn họ đã đem toàn bộ tài nguyền đều đổ cho anh, vậy nên anh nhất định phải lấy được một đội ngũ có khả năng một đầu một nghìn.
Thế nên thật ra áp lực của Cố Tỉ Thành lớn hơn bất cứ ai khác.
Nhất là lúc biết địa điểm diễn tập, anh chợt nảy ra một suy nghĩ khác.
Đợt diễn tập quân sự lần này là để cho anh chọn được nhân tài, hơn nữa lại chọn ở một chỗ không có người. Nếu như đến lúc đó có chuyện gì không may thì anh chính là người phải gánh vác trách nhiệm lớn nhất.
Thế nhưng chuyện này đã vô hình chung khiến Cố Tỉ Thành nghĩ ra một hạng mục huấn luyện mới, nếu như xử lý tốt thì coi như chính là cơ hội cho đội ngũ trải qua một lần kinh nghiệm thực chiến, còn nếu xử lý không tốt thì những cố gắng huấn luyện suốt nửa năm nay coi như uổng phí.
Sở Lạc Nhất Hỗ Tiểu Quỷ Quỷ đi ngủ, thấy đèn trong phòng làm việc vẫn sáng, đó là một gian phòng nhỏ để chứa đồ được Cố Tỉ Thành sửa lại thành phòng làm việc, tuy có hơi nhỏ những vẫn đủ cho anh dùng.
Sở Lạc Nhất đi qua rồi đứng dựa vào cửa chứ không vào: “Buổi chiều nhận điện thoại xong anh vẫn giữ cái bộ dạng này, rốt cuộc là làm sao vậy?”
“Không có gì, còn hơn một tháng nữa là đến vòng loại thứ hai, anh đang chuẩn bị chuyện huấn luyện thôi.” Cố Tỉ Thành nói rồi khép lại tập văn kiện trên tay lại, đứng dậy đi ra.
Sở Lạc Nhất gật đầu một cái rồi cũng không hỏi gì nhiều, chỉ dứt khoát đứng thẳng dậy, sau đó xoay người đi về phòng ngủ nghỉ ngơi, ngày mai cô còn có tiết phải dạy.
“Bảo bối!” Cố Tỉ Thành đột nhiên gọi người lại, sau đó nắm lấy cổ tay của cô: “Con ngủ rồi, chúng ta ra ngoài một lát đi.”
Sở Lạc Nhất nhìn đồng hồ, đã mười giờ tối rồi còn muốn đi ra ngoài một lát?
Sở Lạc Nhất lại nhìn trời bên ngoài, một mảnh đen xì, ngay cả ánh trăng cũng không có mà còn muốn đi ra ngoài một lát?
Thế nhưng Cố Tĩ Thành không cho cô một cơ hội nào để phản đối, anh dứt khoát cầm lấy áo khoác cho cô rồi kéo cô đi ra ngoài.
Hai người chỉ xuống dưới lầu, bởi vì sợ con trai đột nhiên thức dậy không tìm thấy người.
Thời tiết đầu tháng mười đã không còn là mùa thu nữa, hiện đã là đầu đông rồi.
Sở Lạc Nhất vừa ngáp một cái, vừa kéo chặt quần áo trên người mình, nhiệt độ có hơi lạnh.
Cố Tỉ Thành ôm Sở Lạc Nhất vào lòng, cất tiếng: “Từ sau khi kết thúc diễn tập quân sự đợt trước vẫn chưa có cơ hội đi cùng với em như thế này.”
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu lên, đen mặt nhìn anh: “Không thể chọn hôm nào đó thời tiết tốt hơn được sao?”
“Vậy thì không có cơ hội ôm em rồi!” Cố Tỉ Thành cười nhe cả hàm răng đều tăm tắp của mình, cười thế này lại càng đẹp trai hơn.
Sở Lạc Nhất cũng cười hở một tiếng, coi như hùa theo.
Nói thật, sân ở ký túc xá quân đội chẳng có cái gì đẹp cả, chỉ là một dãy nhà thêm vài món đồ chơi cho tụi nhỏ được bày một góc sân.
Cổ Tử Thành dẫn Sở Lạc Nhất đi qua rồi để cổ ngồi lên xích đu.
“Em...”
Ngay cả con trai của cô cũng ghét bỏ cái này có được không?
Cổ Ti Thành dứt khoát bế bổng cố lên rồi đặt vào xích đu, sau đó đứng đẩy xích đu cho cô.
Sở Lạc Nhất cảm thấy vô cùng tò mò, hôm nay Cố Tỉ Thành rất lạ.
“Rốt cuộc là anh muốn làm gì thế?” Sở Lạc Nhất chống chân lên mặt đất rồi quay đầu nhìn Cố Tỉ Thành đang đứng phía sau.