Cố Tỉ Thành đến trước cổng Thấm Tâm Viên nhưng đứng đó mãi vẫn không vào.
Sở Lạc Duy tan làm về có đi qua, thấy Cố Tỉ Thành đang đứng trước cửa thì à một tiếng, nói: “Chúc mừng nha.”
Trên đường về Sở Lạc Duy đã qua thăm hỏi đứa cháu trai của mình, may mà tinh thần của thằng bé vẫn vẻ tốt cho nên anh mới yên tâm, chứ nếu không thì đừng hòng lúc này anh có thể đứng đây nói chuyện dễ dàng với Cố Tỉ Thành như thế này.
Tuy là Sở Lạc Duy anh thật sự chưa bao giờ là người dễ nói chuyện cả.
Thế nhưng Cố Tỉ Thành phải nhịn, dù sao đây cũng là trách nhiệm của anh.
Lần đầu tiên Cố Tỉ Thành bước vào Thấm Tâm Viên bằng cách vượt qua toàn bộ các cơ quan, bẫy rập.
Cho đến khi anh trông thấy Sở Ninh Dực thì trên cánh tay và bắp đùi có không ít vết thương, máu rỉ ra từ miệng vết thương dính lên quần áo, vô cùng chói mắt.
Lúc này Sở Ninh Dực đang ngồi ở chòi nghỉ mát uống trà, sau khi Cố Tỉ Thành bước đến thì nhỏ giọng chào hỏi: “Sư phụ.”
“Có đau không?” Sở Ninh Dực nhàn nhạt hỏi một tiếng, đôi tay vẫn thong thả rót nước trà.
Cố Tỉ Thành cúi đầu im lặng.
“Có người nói thần kinh cảm giác của trẻ con mạnh hơn người trưởng thành rất nhiều, giờ chắc con trai của cậu còn thấy đau hơn cả cậu đấy.” Sở Ninh Dực nói xong, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tỉ Thành.
“Là do em sơ suất.” Cố Tỉ Thành thấp giọng nhận sai.
Tiểu Quỷ Quỷ được một tay Sở Ninh Dực nuôi lớn, đó là đứa cháu đầu tiên của Sở Ninh Dực, có cầu cách thế hệ sẽ càng yêu thương cho nên Sở Ninh Dực thương nhất chính là đứa cháu ngoại này. Lúc biết Tiểu Quỷ Quỷ bị thương, anh tức giận đến mức quăng nát cả cái chén thượng hạng đang cầm trong tay.
Mà giờ đây, anh đã qua cái tuổi nổi điên nổi đóa lên rồi.
Thế nhưng một khi Sở Ninh Dực đã nổi giận thì vẫn khiến người khác sợ hãi như thường.
“Cô gái kia thì sao?”
“Kết quả xử phạt sẽ nhanh chóng được đưa xuống.” Cố Tỉ Thành khẽ trả lời: “Sư phụ, em xin lỗi!”
“Lời xin lỗi này hẳn là cậu nên đi nói với con trai của cậu! Được rồi, đừng có đứng đờ ra đó ở chỗ tôi nữa, đi đi!” Sở Ninh Dực nói rồi khẽ phất tay một cái, bảo Cố Tỉ Thành về đi.
Cố Tỉ Thành khẽ gật đầu một cái, cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn trên người mà quay người rời đi.
“Còn nữa, nhớ thật kỹ một câu này cho tôi, ở trên đời, kẻ cứng quá thì dễ gãy, kẻ mềm dẻo mới được bền lâu!”
Cố Tỉ Thành quay lại nhìn Sở Ninh Dực, thấy sư phụ của mình vẫn đang tiếp tục pha trà, bản thân Cố Tỉ Thành cũng không biết từ lúc nào mà sư phụ của mình lại có sở thích tao nhã này.
“Em biết rồi, cảm ơn sự phụ.” Cố Tỉ Thành nói rồi bước đi.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn bóng lưng kia, nhược điểm lớn nhất của Tống Kha có lẽ chính là việc cậu ta quá cứng rắn.
Kẻ quá cứng thì lại dễ gãy.
Đáng tiếc, Tống Kha không hiểu điều này.
Nếu không thì năm đó cậu ta đã không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Sau khi Cố Tỉ Thành đi rồi, Thủy An Lạc mới bước qua bên này rồi ngồi xuống đối diện với Sở Ninh Dực. Anh nhanh chóng đưa tách trà ngon mình vừa mới kỳ cổng pha chế cho Thủy An Lạc.
“Nếm thử đi, kỹ thuật pha trà của chồng em chắc chắn tốt hơn cái tên bác sĩ rách nát kia!”
Thủy An Lạc: “...”
Rõ ràng cổ chỉ mới nói một cầu là ở bệnh viện có một bác sĩ pha trà rất ngon, thế quái nào người này lại đúng đùng đi mua một bộ trà cụ xa hoa về, sau đó là bắt đầu luyện tập trà kỹ, quả thật không biết ngài Sở này nhỏ nhen đến mức nào nữa.
“Nếu thấy không ổn thì bảo Bánh Bao Đậu trở về đi! Đỡ hơn cứ phải theo chân quân đội như vậy!” Thủy An Lạc có chút không yên tâm nói.
“Được rồi! Hai vợ chồng chúng nó có thể ở với nhau hay không là chuyện của chúng nó, có cặp vợ chồng nào mà không tách ra rồi lại về với nhau đâu?! Em thương con thì được nhưng đừng có mà nghĩ linh tinh. Nếu bây giờ mà
với nhau không nổi thì sau này sẽ chẳng có chuyện ở riêng đầu, có mà ly dị luôn ấy chứ!” Sở Ninh Dực nói, ý bảo Thủy An Lạc mau mau uống trà đi: “Cái đầu của em cứ giữ lại để nghĩ về anh là được rồi, chuyện của chúng nó thế nào, anh hiểu rõ hơn em nhiều.”
Thủy An Lạc đen mặt nhìn Sở Ninh Dực. Người đàn ông này đã hại cổ cả đời rồi mà sao vẫn còn chưa thấy đủ vậy?