Sau khi về đến nhà, Tiểu Quỷ Quỷ nhất quyết đòi chơi robot biến hình.
Cố Tỉ Thành xem xét thật kỹ một lần, xác định hoàn toàn không có vấn đề gì mới giao cho con trai, để nhóc cầm đi chơi.
Sở Lạc Nhất cắm hoa hồng vào bình rồi nhìn Cố Tỉ Thành đang ngồi trên thảm chơi với con trai, anh nói: “Tống Kha nói anh ta phải đi rồi.”
Cố Tỉ Thành không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục vui đùa với con trai.
“Ừ.” Cố Tỉ Thành đáp lại một tiếng: “Anh ta ở thành phố J lâu như vậy cũng cần phải đi thôi, nếu không làm sao có thể tạo ra chứng cứ vắng mặt.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Cố Tỉ Thành vỗ vỗ đầu con trai nhỏ để nhóc tự chơi đùa, sau đó anh đứng dậy, đi tới bên cạnh Sở Lạc Nhất: “Anh ta làm người lại quá tự phụ, sớm muộn gì cũng sẽ gãy bởi chính bản thân mình mà thôi.”
“Thế nhưng cướp lấy nửa số máu trong người anh cũng không thành vấn đề đâu.” Sở Lạc Nhất lên tiếng nhắc nhở.
Cố Tỉ Thành nhướng mày: “Chẳng phải gần đây gã chưa từng xuất hiện sao?”
Sở Lạc Nhất lắc đầu, từ sau lần gặp lần trước thì không hề gặp thêm lần nào nữa, lần tiếp theo chính là sáng nay, thế nhưng đối phương lại nói phải rời đi.
Cố Tỉ Thành nghĩ về con người Tống Kha, những ngày qua đủ để gã làm gì đó rồi.
Thế nhưng chẳng hề có bất cứ một dấu hiệu nào, Cố Tỉ Thành thật sự không biết nên bắt đầu suy nghĩ từ đâu.
Cho nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi sự việc xảy ra.
Thành phố A, Thấm Tâm Viên.
Kiều Vị Nhã đem ảnh đã xử lý xong xuôi gửi cho Tiểu Mễ, sau đó nói cho cô nàng biết tên đạo diễn này mặt người dạ thú cỡ nào, nhất định phải phanh phui vụ này ra.
“Mấy ngày nay em làm sao vậy?” Tiểu Mễ lo lắng hỏi thăm.
“Không có gì, chẳng phải là đi rình rập để lật mặt cái tên mặt người dạ thú đó sao? Mấy ngày rồi vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế, em đang định ngủ một giấc đã đời đây!” Kiều Vi Nhã vừa ngáp vừa nói: “Gần đây tên đạo diễn này có quay một bộ phim quy mô lớn, vẫn chưa phát sóng! Nhưng mà Sở Lạc Duy nói tên này rất cặn bã, chị chờ đến khi nào dân mạng chế phim thì tung cái tin này ra nhé”
“Giúp gã tăng độ hot sao?” Tiểu Mễ khó hiểu hỏi lại.
“Nếu khống chế được thì mới là tăng độ hot, cái này gọi là để mọi người biết cái bộ phim này ra mắt thế nào?
“Hờ, em đúng là người ủy viên kỷ luật của cái giới giải trí này đó! Được, để chị đi chỉnh lý lại mấy văn bản này, em ngủ đi!” Tiểu Mễ nói rồi cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Kiều Vị Nhã dứt khoát nằm lăn ra giường.
Phong Phong gõ cửa một cái, sau đó nói: “Ủy viên kỷ luật, nếu không ngủ thì ra đây tâm sự với ba chút đi.”
Kiều Vi Nhã xoay người nhìn về phía cửa, sau đó dùng chăn trùm kín đầu mình lại: “Con buồn ngủ! Ngủ đây!”
Phong Phong “hư” một tiếng, đi thẳng vào ngồi xuống mép giường: “Lần này thằng nhãi kia động vào cái nút nào của con mà có thế nào con cũng không chịu tha thứ cho nó thế.” Phong Phong tò mò hỏi.
Kiều Vi Nhã nhìn ba của mình, trong đầu nghĩ về chuyện này.
“Ba, ba cảm thấy con có tốt không?”
“Con gái của ba đương nhiên là tốt nhất trần đời rồi!” Phong Phong nói một cách đương nhiên.
“Nhưng mà còn chẳng tốt đâu ba ạ!” Kiều Vi Nhã đột nhiên nói: “So với người khác thì có lẽ con tốt đấy, thế nhưng khi đứng bên cạnh Sở Lạc Duy, con luôn cảm thấy con là một đứa ngốc”
Cái Kiều Vi Nhã ghét chính là cảm giác này. Sở Lạc Duy luôn tạo cho cô cảm giác anh biết tất cả mọi chuyện, lúc nào cũng chẳng có chuyện gì là không thể làm.
Còn cô chỉ biết chụp hình mấy người, làm mấy việc bóc mẽ những chuyện không thể lộ ra ánh sáng.
Cô thích báo chí, thích giới giải trí vì từ nhỏ cô đã sinh hoạt trong xã hội này, vậy nên cô có kiến thức trong cái giới này hơn những mặt khác, như vậy cô có thể kéo gần khoảng cách với Sở Lạc Duy.
Thế nhưng có vẻ như cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Khoảng cách giữa cô và Sở Lạc Duy lại ngày một xa hơn.