Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3487: Chương 3487: Nhớ mãi không quên [5]




Sư Niệm không buồn quan tâm cô lại lên cơn vì điều gì, tiếp tục nói chuyện với Kiều Vi Nhã.

Sở Lạc Nhất cứ ôm quyển kịch bản mãi, “Kịch bản này của chị rất ngược đời nhé, sao nhân vật nam chính lại biến thành lính cấp dưới của nhân vật nữ chính vậy?”

“Có phải chị viết đâu.” Sư Niệm nói rồi ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Em định dấn thân vào con đường làm biên kịch đấy à?”

“Thế thì chưa biết chừng một ngày nào đó chị phải theo diễn kịch bản do em viết ra đó.” Sở Lạc Nhất tươi cười đáp lại rồi tiếp tục nghiên cứu kịch bản của Sư Niệm.

Sư Niệm ở nhà họ Sở đến tận khi Sư Hạ Dương gọi điện hỏi cô bao giờ về, cô mới có ý định về nhà.

“Bây giờ chị đã hiểu rồi, đàn ông mà không có cạnh tranh thì không ổn. Trước kia chị chưa kết hôn, cả năm ba chị không nhớ đến chị được mấy lần. Bây giờ chị kết hôn, về nhà mẹ đẻ một lần, ba chị bắt đầu sợ chị ở bên ngoài không chịu về nữa.” Sư Niệm cúp điện thoại, rất bất đắc dĩ với cách làm của ba mình.

“Chị đắc ý gì chứ?” Kiều Vi Nhã đẩy cô đứng dậy, vừa hay cô cũng phải đi.

“Kịch bản của chị cứ để cho em xem nhé, chị cầm quyển một trước đi này.” Sở Lạc Nhất nói, đưa một quyển kịch bản trong tay cho Sư Niệm.

Sư Niệm chỉ coi như cô ở nhà nhàm chán quá, cũng không nghĩ ngợi nhiều, cất kịch bản đi rồi đi cùng Kiều Vi Nhã ra ngoài.

“Nhưng mà chị cảm thấy.” Sở Lạc Nhất đột ngột lên tiếng, “Chuyện của anh Sở Vi, em vẫn nên tìm chuyện gì đó để kích thích anh ấy. Nếu không cả đời này chắc anh ấy cũng không biết mình thích ai đâu.”

Kiều Vi Nhã đi đến cửa rồi vẫn còn quay lại nhìn Sở Lạc Nhất, “Vấn đề bây giờ là Hân Mập không có ý định quay về.”

“Thế thì hay rồi, vô phương cứu chữa, chờ chết đi.” Sở Lạc Nhất nói, tiếp tục cúi đầu xem kịch bản.

Sở Lạc Nhất cứ nghiên cứu đến tận trang cuối cùng, mới tìm được một chỗ khá ổn.

Ở tình tiết thứ bốn mươi có một vụ án liên quan đến hôn lễ, trong vụ án này, vì cứu cô dâu mà đến nhân vật nữ chính thay thế cô dâu ở những phút cuối, cho nên cảnh quay liên quan đến hôn lễ này là chỗ tốt nhất có thể lợi dụng được.

Cũng là chỗ tốt nhất có thể cho Sư Niệm một bất ngờ.

Sau khi nghiên cứu xong, Sở Lạc Nhất báo lại chuyện này với Sở Húc Ninh. Sở Húc Ninh nghĩ ngợi rồi hỏi, “Phải thay đổi kịch bản à?”

“Chỉ là một cảnh quay thôi mà, hơn nữa, bên đầu tư cho phim này là Sở Thị, cứ coi như thêm một cảnh thì đã sao nào?” Sở Lạc Nhất nói rất hùng hồn, “Nhưng em chỉ đưa ý tưởng cho anh thế thôi, phần còn lại do anh tự xử nhé. Nếu không thì niềm vui bất ngờ này không phải là anh tặng cho chị ấy nữa.”

Sở Húc Ninh đáp lời, theo lý mà nói, thực ra phải để anh làm, nhưng thời gian của anh thực sự có giới hạn, nhưng vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội tặng cô một niềm vui bất ngờ.

Cho nên Sở Húc Ninh ban ngày làm việc, buổi tối lên kết hoạch cho hôn lễ, còn phải liên hệ đoàn làm phim chuẩn bị giúp anh, lại còn phải giữ bí mật.

Sở Húc Ninh làm xong công việc một ngày, đưa tay bóp trán, định đi xử lý chuyện hoa dùng cho đám cưới. Chưa ra đến cửa đã thấy Cố Tỉ Thành đứng chặn ở đó, anh hơi khựng lại, “Vẫn chưa về à?”

Sở Húc Ninh vừa nói xong, Cố Tỉ Thành đã ném cho anh một cái hộp được gói bọc cẩn thận, anh nói, “Quà cưới của anh đây, tôi phải đi rồi.”

Sở Húc Ninh đưa tay đón lấy, nhìn Cố Tỉ Thành đứng thẳng tắp, “Đi rồi? Nhanh vậy sao?”

“Muộn mất mấy ngày rồi, càng kéo dài chỉ càng không nỡ thôi.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói, “Cũng tốt, giải quyết cho sớm rồi còn về sớm.”

Sở Húc Ninh vươn tay ra vỗ vài cái lên vai anh, “Tôi đợi cậu về, vị trí này đợi cậu tới lấy đấy.” Sở Húc Ninh không dùng từ “nhường”, bởi vì không phải ai nhường ai cả, là do Cố Tỉ Thành tự giành được.

Cố Tỉ Thành khẽ nhếch môi, sau đó vẫy vẫy tay với Sở Húc Ninh rồi quay người đi mất.

Đi hoàn thành sứ mệnh thuộc về chính anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.