Vì có thím Vu vào ở cùng nên Thủy An Lạc cảm thấy trong nhà lại có thêm một mùi, đó là mùi của mẹ.
Thím Vu cũng là một người tỉ mỉ, dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ, hơn nữa đồ đạc bà đều phân ra rồi cất kỹ đi cho cô, cô chỉ cần để ý đến Tiểu Bảo Bối là được.
Ở Sở gia, nếu nhắc đến người khiến Thủy An Lạc cảm kích nhất thì có lẽ chính là thím Vu, vì bà ấy thật lòng yêu thương Tiểu Bảo Bối, thật lòng đối tốt với cô.
Sau khi thím Vu dọn dẹp bếp và chuẩn bị cơm nước xong xuôi, bà mới trở lại phòng khách ngồi xuống, “Thiếu phu nhân à, tuy là thiếu gia lần này đúng là đáng ăn đòn, nhưng thím Vu vẫn phải nói thế này, từ nhỏ đến lớn chưa có chuyện gì là thiếu gia không làm được cả, cũng chính vì thế mà ai ai cũng coi cậu ấy là thần. Mà làm thần lâu quá, cậu ấy cũng tưởng mình là thần thật.” Thím Vu thở dài nói tiếp, “Thế nên, thiếu phu nhân à, tiên nữ hạ phàm còn cần chút thời gian để thích ứng, cô cũng đừng phán tử hình cho thiếu gia nhanh như vậy. Chỉnh đốn, chúng ta vẫn phải chỉnh, nhưng chúng ta không thể thay lòng đổi dạ được.” Thím Vu chân thành khuyên nhủ.
Thủy An Lạc bị câu “tiên nữ hạ phàm” của thím Vu làm cho bật cười, Sở Ninh Dực là tiên nữ à? Hiện giờ đang hạ phàm đến bên cô, nên cô phải cho anh một chút thời gian hả?
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, chơi đùa với bàn tay nhỏ bé của thằng bé, một lát sau mới mở miệng nói, “Thím Vu, không nhắc đến anh ấy nữa. Cháu bế Tiểu Bảo Bối xuống dưới mua ít đồ ăn.”
Thủy An Lạc nói xong liền bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy. Hm nay việc thực tập của cô lại đảo lộn, chắc giờ Viện trưởng Kiều đang hận không thể đuổi cô đi luôn quá.
Mà lúc này, cô nàng Kiều Nhã Nguyễn ngủ một giấc đến tận trưa, còn chưa thấy bình minh luôn vẫn không hề nhớ là mình chưa cài cửa.
Phong Phong đứng bên cạnh giường cô, nhìn cô nàng mặc áo ngủ, hai chân vắt qua chăn, hai tay ôm chăn lại lộ nửa cái mông ngủ một cách rất ngây thơ.
Liệu có phải cô nàng này nằm ngủ thoải mái quá rồi hay không? Còn cả cái áo ngủ này nữa, Phong Phong cúi đầu kéo vạt áo mỏng đã vén lên tận eo của cô, hàng vỉa hè mười đồng một chiếc à.
Có điều, cô lại có cặp chân dài, eo nhỏ, da trắng, cặp bánh bao xinh xinh lúc này đang bị đè lên chăn một cách đáng thương, không hiểu sao, anh có chút đố kỵ với cái chăn kia.
Nhưng mà...
Phong Phong quay đầu lại nhìn cánh cửa chưa đóng, lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang ngủ say như lợn ở trên giường. Cô nàng này cũng to gan thật đấy? Buổi tối đi ngủ không thèm chốt cửa luôn!
Cơn tức đột nhiên xộc lên trong lòng Phong Phong, có một nỗi kích động muốn lay tỉnh cái con người này, chất vấn cô vì sao không đóng cửa?
Còn Kiều Nhã Nguyễn bị người ta nhìn chòng chọc lâu như vậy cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại trong ánh mắt nguy hiểm của ai đó, chỉ có điều thứ đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh lại không phải là vầng mặt trời đã lên cao, mà lại là một bóng đen to lớn.
Bóng đen?
Kiều Nhã Nguyễn bừng tỉnh, bịch một tiếng ngồi dậy, quả nhiên, đập vào mắt là một dáng người quen thuộc.
“Á!!!”
Kiều Nhã Nguyễn hét ầm lên rồi kéo chăn lại chùm kín người mình, “Anh! Sao anh lại...” Hiếm lắm mới thấy Kiều Nhã Nguyễn nói lắp trước mặt Phong Phong, nhưng dù sao thì cũng chỉ vì cô vừa mới tỉnh dậy nên vẫn còn mơ màng thôi.
“Con lợn, ngủ giỏi phết nhỉ.” Phong Phong khinh bỉ nói, sau đó xoay người ngồi xuống cạnh bàn, nhìn hộp mì tôm nhét trong thùng rác, lại tiếp tục nhíu mày, đúng là sinh hoạt như lợn vậy.
Kiều Nhã Nguyễn chỉ mơ màng trong phút chốc rồi nhanh chóng khiến bản thân mình bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đùa nghịch cái cốc uống nước của mình, “Phong Ảnh đế, đây là ký túc xá nữ.” Cô mở miệng nhắc nhở.
Phong Phong nhướng mày: “Đương nhiên, tôi chỉ đến báo cho cô biết, từ ngày kia trở đi, cô phải chuyển đến Nhuận Viên ở thôi.”
Nhuận Viên - đó là ký túc xá của công nhân viên chức trong trường.