Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3461: Chương 3461: Nói chuyện một chút đi [11]




Sở Lạc Nhất không biết nấu mà chỉ biết ăn cho nên đành đứng nhìn Cố Tỉ Thành nấu nướng: “Em muốn ăn tôm đất cay, nghêu cũng phải cay, cua hấp, tôm nướng muối tiêu, còn nữa còn nữa, chắc anh cũng biết nấu canh rong biển nữa nhỉ.” Sở Lạc Nhất cố ý nói lớn tiếng.

“Sao nhóc con như cháu chẳng có tí lễ phép nào thế hả? Không biết tôn trọng người già sao?” Bà lão hừ một tiếng: “Mau mau đi ra đi, đừng quấy rầy cháu ngoan của tôi nấu cơm!” Bà lão nói rồi bước đến đẩy người đi.

Sở Lạc Nhất cười híp mắt đi ra ngoài. Cô đang chờ bà lão đích thân đến tìm cô đây.

“Bà ngoại ơi, bà đẹp như vậy thì để cháu vẽ tặng bà một bức tranh nhé! Cháu chỉ cần vẽ đơn giản cũng đã đẹp lắm rồi, thật đấy!” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói, sau đó không đợi bà lão có đồng ý hay không đã chạy tót lên lầu lấy bàn vẽ của mình.

Bà lão nhìn Sở Lạc Nhất chạy đi thì hài lòng nở nụ cười.

“Mẹ cháu đã nói với bà rồi! Thích thì chính là thích! Bà cứ nín nhịn như thế để làm gì?” Cố Tỉ Thành ở phòng bếp nói vọng ra.

“Nấu cơm của cháu đi, lắm lời thế, nhớ kỹ mấy món mà con bé thích ăn đấy!” Bà lão trừng mắt nhìn cậu cháu ngoại của mình, thấy Sở Lạc Nhất xuống đến nơi thì quả quyết im lặng.

Sở Lạc Nhất cầm bàn vẽ xuống rồi tìm một chỗ để bà lão ngồi làm mẫu, sau đó cô cũng tìm một chỗ để ngồi vẽ.

Cố Tỉ Thành ở trong bếp làm cơm. Sở Lạc Nhất ở ngoài vừa vẽ tranh cho bà lão còn vừa ngọt miệng khen bà quá trẻ, còn rất đẹp nữa.

Rõ ràng bà lão vô cùng vui vẻ nhưng lại giả vờ như chẳng hài lòng lòng chút nào.

Sở Lạc Nhất thầm nghĩ, bà ngoại thật kỳ lạ, tội cho anh đẹp trai nhà giàu nhà cô rồi.

Bữa trưa toàn các món hải sản, cũng là món Sở Lạc Nhất yêu nhất.

Hơn nữa còn là những món mà Sở Lạc Nhất cố ý đòi, Cố Tỉ Thành nói: “Bà, con đã làm các món mà cô nhóc này thích ăn rồi.”

“Con biết là bà ngoại thích con mà!” Sở Lạc Nhất căn cứ vào nguyên tắc đẹp trai không bằng chai mặt mà cười híp mắt nói.

Khuôn mặt của bà lão căng ra, nói: “Con gái thì đừng có cái da mặt dày giống cái thớt như vậy!”

Sở Lạc Nhất cười hả hả, cười đến mức khiến bà lão không biết phải làm thế nào mà đen xì cả mặt.

Buổi chiều Cố Tỉ Thành dẫn Sở Lạc Nhất đi bắt cá, bà lão cũng không phản đối.

Thời tiết hôm nay khá tốt, lại vì trong dịp tết âm lịch mà rất nhiều ngư dân đều đang nghỉ ngơi. Bọn họ đi đánh cá lúc này là vừa đẹp. Bà lão có một cái thuyền đánh cá nhỏ, lúc rảnh rỗi không có gì làm cũng hay rời bến.

Cố Tỉ Thành dẫn cô lên thuyền. Sở Lạc Nhất nhìn cảnh tượng ngoài khơi xung quanh mình khiến tâm tình cũng tốt lên.

“Anh đã từng sống ở đây à?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.

“Không đâu, chỉ là mỗi năm sẽ đến ở vài ngày thôi.” Cố Tỉ Thành vừa nói vừa bảo Sở Lạc Nhất ngồi xuống, sau đó điều khiển thuyền ra khơi.

Sở Lạc Nhất nhìn xung quanh, nói: “Em gái của anh không tới đây sao?”

“Ít khi lắm.” Cố Tỉ Thành nói rồi quay về ngồi bên cạnh cô, cùng cô ngắm biển: “Qua một thời gian nữa đợi nó về rồi sẽ để hai người gặp nhau.”

Sở Lạc Nhất cảm thấy chẳng có gì mà không nên gặp cả, dù sao khi lấy nhau rồi cũng phải sống một chỗ với nhau mà.

Đến nơi thích hợp để bắt cá, Cố Tỉ Thành cho thuyền dừng lại rồi bắt đầu xử lý lưới đánh cá. Sở Lạc Nhất ngồi chồm hỗm ở một bên nhìn những động tác thuần thục của anh. Dường như chẳng có gì mà anh đẹp trai nhà giàu nhà cô không biết làm.

“Cái này là cái gì vậy?”

“Bong bóng cá, một lát nữa em sẽ biết thôi.” Cố Tỉ Thành nói rồi cầm lưới đánh cá lên, sau đó quăng ra xa.

“Em từng thấy mọi người câu cá rồi, ông nội em thích câu cá lắm nhưng em chưa thấy bắt cá trên biển bao giờ cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.