Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3054: Chương 3054: Nỗi sợ của sư niệm [2]




“Yellow, đồ ở chỗ tao, mày thả cô ấy ra.” Tần Thiếu Bạch thấy Sư Niệm đang bị bóp cổ, anh ta cũng không ngờ Sư Niệm lại đột nhiên lại ra tay.

Hai tay Sư Niệm túm lấy cổ tay của gã kia, muốn giảm bớt một phần sức lực.

Đột nhiên, một tia sáng đỏ thoáng hiện lên trong khóe mắt Sư Niệm, giống hệt tia sáng khi cô bị Chó Vàng bắt.

Vậy là, anh ấy đã tới!

Sắc mặt Sư Niệm tái dại, cô nhìn chòng chọc vào gã kia, “Trung Quốc còn một câu ngạn ngữ nữa, mày có biết không? Độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Sư Niệm nói xong, biết gã nghe không hiểu, dù sao cô cũng chẳng cần gã hiểu, cho nên nói xong cô liền giơ chân lên ra sức đá thẳng vào đũng quần gã.

“A...” Gã đau quá nên phải buông Sư Niệm ra, hai tay che đũng quần của mình, đau đến ứa mồ hôi.

Sư Niệm bị ném ra, được Tần Thiếu Bạch đứng đằng sau đỡ lấy mới đứng vững lại. Cô nhìn gã đàn ông mặt mũi dữ tợn đang sai người ra tay với bọn họ, “Mẹ mày không nói cho mày biết, trên đời này chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy à? Là cả thế giới này luôn đấy không phải của mỗi Trung Quốc thôi đâu.”

Sư Niệm đanh giọng nói, cổ đau rát, nhưng cô không để ý chút nào.

Tần Thiếu Bạch: “...”

Cô gái, mồm miệng cô nhanh nhảu lắm, nhưng có thể lợi hại hơn nòng súng à?

“Giết con đàn bà này cho tao.” Gã kia vẫn không thể đứng thẳng người lên được, nhưng tiếng quát lần này như thể dồn lên mọi đau đớn mà gã đang phải chịu đựng.

Cái gọi là địa lao, chính là một nơi không có chỗ nào để lẩn trốn. Tần Thiếu Bạch kéo Sư Niệm ra phía sau mình, “Yellow, mày nên biết, nếu mày giết tao, quay về mày sẽ ăn nói với thượng tướng của mình như thế nào, chỉ có mình tao biết con chip hệ thống giờ đang ở dâu? Trong đó chính là thứ mà Tổng thống của bọn mày vẫn luôn tâm niệm đấy.”

“Giết con khốn kia cho tao.”

Sư Niệm dùng hết sức lên cú đá. Gã này chắc đã bị cô làm cho tàn phế rồi cho nên mới tức giận như vậy.

Mà thuộc hạ của gã lại không hẳn nghe theo lời gã, “Thiếu tướng, Tần Thiếu Bạch không thể chết được, hắn còn chưa giao nộp con chip.”

“Mày nghĩ hắn sẽ giao cho mày à? Giết hắn, kiểu gì cũng có thể tìm được con chip trên người hắn.” Gã nói, run rẩy đi về phía Sư Niệm.

“Thiếu tướng, mục đích của chúng ta là lấy được con chip, tùy ý giết người sẽ không dễ ăn nói lại với thượng tướng đâu.” Gã da đen túm lấy cánh tay gã kia, trầm giọng nói. Ngay cả việc lúc nãy hắn định giết Sư Niệm cũng chỉ là dọa dẫm mà thôi, nếu không phát súng kia đã không bắn vào vai Tần Thiếu Bạch.

“Một con đàn bà thôi mà.” Gã Thiếu tướng đã kích động đến phát điên tiếp tục run tay định nổ súng.

“Đoàng đoàng...”

Tiếng súng vang lên, nhưng không chỉ có một.

Sư Niệm vốn định kéo Tần Thiếu Bạch trốn đi, lại bị một người kéo vào trong lòng, còn Tần Thiếu Bạch thì bị Sở Húc Ninh đẩy về một hướng khác. Ngô Ca đã đứng bên đó chờ tiếp ứng.

Trước biến cố bất thình lình, gã da đen lớn tiếng kêu gào phòng bị.

Địa lao nho nhỏ bỗng chốc lấp đầy người, không còn chỗ ẩn náu, chỉ xem tốc độ của ai nhanh hơn mà thôi.

Lúc này Sư Niệm đang được Sở Húc Ninh ôm chặt vào trong lòng. Cô còn nhớ rõ lúc viên đạn kia bay tới, còn nhớ rõ khoảnh khắc bóng người không ai nhìn thấy cứ vậy xông vào ôm cô qua một bên.

Không kẻ nào kịp phản ứng lại, Sở Húc Ninh và Ngô Ca xung phong tiến vào, những người còn lại phụ trách tập kích phía sau, tạo thời cơ cho bọn họ thoát ra.

Cho nên từ lúc Yellow nổ súng cho đến khi Sư Niệm được đưa ra ngoài, trước sau chỉ mất ba mươi giây, nhanh đến nỗi khiến người ta phải tặc lưỡi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.